Anh ta thở dài, nở một nụ cười khó coi, ánh mắt phức tạp.
“Đúng là như thế mới là cô.”
Anh ta mặc lại áo khoác, quay đi:
“Thể hiện năng lực của cô đi, đừng để tôi phải bận tâm thêm.”
……….
“Đây là tổng giám đốc Lý.”
Đi đến trước một người đàn ông bụng bia, anh ta tiếp tục giới thiệu.
Tôi lại uống cạn một ly.
“Đây là phu nhân Từ.”
Tôi kính cẩn nâng ly.
“Đây là tổng giám đốc Triệu…”
“Không cần giới thiệu đâu nhỉ.”
Chị Triệu nhẹ nhàng chắn ly của tôi lại, mỉm cười ghé tai thì thầm:
“Uống ít thôi, ánh mắt của tổng giám đốc Phó nhìn cô không phải loại ánh mắt trong sáng gì đâu.”
Tôi quay lại nhìn anh ta, tổng giám đốc tao nhã lắc ly rượu vang, nhướng mày một chút, vẻ mặt không biểu lộ gì thêm.
Cuối cùng, chúng tôi đi đến chỗ một người đàn ông trẻ tuổi, cao ráo, thanh tú, khuôn mặt có đến bảy phần giống tổng giám đốc.
“Đây là em trai tôi, hiện tại chỉ là chủ một doanh nghiệp nhỏ, tạm thời chưa có thành tựu gì. Cô gọi nó là Tiểu Phó cũng được.”
“Tổng giám đốc Phó.”
Tôi nghiêm túc chào hỏi.
“Quản lý Trịnh so với anh tôi quả là biết điều hơn hẳn.”
Anh ta mỉm cười cụng ly với tôi.
“Anh so với tổng giám đốc Phó cũng lịch thiệp hơn nhiều.”
Tôi cũng cười, đáp lại, bàn tay trên eo tôi cứng lại một chút, rồi buông ra ngay:
“Cô không có gì hay ho để nói với nó đâu, ra khu nghỉ ngơi đợi tôi.”
Tôi gật đầu cáo từ, xoay người bước đi.
“Đừng nhìn nữa.”
Giọng tổng giám đốc phía sau vang lên, cao ngạo:
“Sự nghiệp của cậu mới bắt đầu, đừng nóng vội, phấn đấu vài năm nữa, trợ lý đắc lực và người vợ ngoan ngoãn rồi sẽ có thôi.”
“Vậy chẳng lẽ anh trai đã có một người vợ ngoan ngoãn rồi sao? Sao tôi không thấy nhỉ?”
“… Cậu bị cận thị đấy à.”
“Anh mắt tinh cũng chẳng hơn gì, quản lý Trịnh vừa lật mắt sau lưng anh đấy mà anh không thấy à…”
Tôi uống đến no căng bụng, ngồi phịch xuống ghế sofa. Hội trưởng Lưu bước đến, vẻ quan tâm:
“Tiểu Trịnh, cô say rồi à? Trên tầng có một phòng khám Đông y đã ngưng hoạt động, tôi dẫn cô lên đó nghỉ ngơi, uống chút nước giải rượu nhé.”
Tôi ngước mắt nhìn ông ta.
“Đừng đề phòng thế, tôi là người nhìn Tiểu Phó lớn lên, nó gọi tôi là chú, cô cũng có thể coi tôi như chú.” – Ông ta cười hiền lành.
Tôi ngó ra xa, tổng giám đốc vẫn đang tranh cãi với em trai, chẳng hề để ý. Tôi nghĩ một chút, rồi đi theo hội trưởng lên lầu.
Ông ta vừa đi vừa vòng tay qua eo tôi:
“Quan tâm thế hệ trẻ là trách nhiệm của tôi. Ôi, thời gian trôi nhanh quá, Tiểu Phó giờ cũng lập gia đình, sự nghiệp…”
“Chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới thôi.” Tôi làm rõ.
Tưởng ông ta sẽ mừng rỡ, nhưng ngược lại có chút thất vọng:
“Sao lại thế nhỉ… Nhìn hai người đẹp đôi như vậy, cô không biết tôi đã vui thế nào… hóa ra vui hụt.”
Lòng tôi nhẹ nhõm hơn, cũng hơi ấm áp, hóa ra ông ta thật lòng quan tâm.
Vào phòng khám Đông y, ông bật đèn, đóng cửa, rồi lấy một bát nước giải rượu từ tủ ra, ông đưa bát nước cho tôi, tôi nhấp một ngụm, nhìn ông ta. Ông ta cúi đầu thở dài:
“Hai người đẹp đôi như vậy, tại sao lại không thành đôi nhỉ…”
Tôi nhìn ông ta.
“Uống đi chứ.”
Tôi ngậm lại, ông ta gấp lên, đưa tay chọc má tôi, tôi liền phun hết nước vào mặt ông ta.
“Đứa trẻ này đúng là không nghe lời!”
Ông ta hầm hầm xoay mặt, giơ cao tay định túm lấy tôi:
“Cứng đầu đúng không? Đừng trách chú đây thô bạo!”
Tôi né qua một bên:
“Ông làm cái gì thế? Vừa nãy còn mong tôi với tổng giám đốc Phó thành đôi mà!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMắt ông ta đỏ ngầu, tiếp tục lao tới:
“Tất nhiên tôi mong thế! Vì chú đây, chỉ thích vợ của người khác! Cô hiểu không?”
“Tôi không hiểu!”
“Đừng chống cự nữa. Tuy cô chưa phải vợ người khác, nhưng tôi cũng có thể chấp nhận.”
Ông ta thở hồng hộc, mồ hôi túa ra như tắm.
“Quản lý Trịnh, cô cũng không muốn công ty của tổng giám đốc Phó phải đóng cửa đúng không?”
Tôi dừng bước ở cửa, từ từ quay lại nhìn ông ta.
….
Nửa tiếng sau, một tiếng gầm vang lên, một bình cứu hỏa bị ném từ cửa sổ vào, làm vỡ tan cửa kính.
“Họ Lưu kia! Tao muốn mày chết!”
Tổng giám đốc leo theo ống nước lên, chui qua cửa sổ, lăn một vòng trên sàn đầy mảnh kính vỡ, mang theo sát khí lao tới— rồi đứng khựng lại:
“Mấy người đang làm gì vậy?”
Hội trưởng Lưu cởi trần, nằm úp trên giường bệnh, còn tôi đang ngồi trên đầu giường ông ta, một tay cầm chiếc cốc thủy tinh, một tay cầm que diêm, lười biếng ngẩng đầu lên nhìn tổng giám đốc.
“Cạo gió đó mà.”
Hội trưởng Lưu bị tôi ngồi đè đến khó thở, run rẩy giơ tay lên:
“Cháu… cứu, cứu chú…”
Tôi cầm que diêm đốt đốt trên lưng ông ta:
“Đừng động, tôi không rành cái này, không cẩn thận là cháy hết lưng ông đấy.”
Tổng giám đốc tái mặt lao đến.
“Trịnh Thiên Thiên, cô không sao chứ…”
“Tôi không sao, thật là tiếc.”
Tôi lắc lắc que diêm trước mặt anh ta, giọng lạnh lùng:
“Dù sao, tổng giám đốc Phó, anh cũng không muốn công ty của mình đóng cửa đúng không?”
“Gì cơ?” — Anh ta kinh ngạc đứng lại.
“Tôi nói, anh cố tình chuốc rượu tôi hôm nay là có ý gì? Muốn bán đứng tôi hả?”
Tôi cười lạnh.
Anh ta không thể tin nổi, quay sang nhìn hội trưởng Lưu:
“Họ Lưu kia? Ông là hội trưởng bù nhìn mà cũng có khả năng khiến công ty tôi phá sản à? Ông đã nói gì với cô ấy?”
“Hu hu, không có khả năng! Tôi nói dối cô ấy…”
Hội trưởng Lưu khóc thút thít, như sắp đứt hơi:
“Tôi chỉ nghĩ, nếu có thể có được vợ của người đứng đầu Phó thị, thì bị xử tử cũng đáng!”
Không khí lập tức lạnh xuống, tổng giám đốc nheo mắt, nắm lấy tóc ông ta, ép ông ta ngẩng đầu, ánh mắt và giọng nói lạnh như sát khí:
“Nếu ông dám động vào cô ấy, tôi sẽ chôn sống ông, bố già 80 tuổi của ông, và cả đứa con trai 8 tuổi của ông xuống bê tông, rồi ném xuống biển. Tôi cũng thấy đáng bị xử tử.”
Nói xong, anh ta đấm một cú, làm gãy sống mũi của hội trưởng, khiến ông ta bất tỉnh, rồi kéo tôi rời khỏi phòng nhanh chóng.
Đi xuyên qua đám đông, mặc kệ lời chào hỏi hay ánh mắt tò mò, anh ta lôi tôi đi như gió thổi. Đến bãi đỗ xe, anh ta mở cửa ghế sau, nhét tôi vào, rồi đóng cửa lại, ôm chặt lấy tôi.
Không gian nhỏ hẹp và yên tĩnh, vòng tay anh ta run lên, siết chặt đến mức xương sườn tôi cũng bắt đầu đau. Theo phản xạ có điều kiện, tôi liền chém một nhát vào gáy anh ta bằng tay.
“Á!”
Anh ta hét lên, ngã lăn ra đất, quằn quại đau đớn.
“Xin lỗi.”
Tôi vội ngồi xổm xuống:
“Lâu lắm không làm huấn luyện tự vệ, tay tôi hơi thiếu chính xác.”
Anh ta ôm lấy gáy, vừa sợ vừa giận:
“Cô còn định đánh nữa không?”
Tôi giơ tay lên làm tư thế chuẩn bị:
“Anh còn định ôm nữa không?”
Anh ta giơ tay đầu hàng, ngồi lại ghế, ánh mắt mơ hồ:
“Có lẽ việc tôi lo lắng cho cô thật sự là dư thừa.”
“Anh bỏ phần ‘lo lắng cho cô’ đi là được.”
Anh ta liếc tôi một cái, ánh mắt thoáng chút tổn thương vì không được cần đến, rồi mím môi, lại nghiêng người sang, nhẹ nhàng kéo tay tôi.
“Tôi không tin.”
Anh ta khẽ kéo tôi về phía mình, vòng tay qua ôm nhẹ, như đang ôm một chiếc gối dựa:
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.