Mắt tôi sáng lên, không thèm nghĩ đến việc liệu có ở đối diện anh ta nữa hay không, tôi lập tức đáp lời.
“Tôi.”
Thấy là tôi, Thẩm Hành Châu không biểu lộ cảm xúc gì. Sợ anh ta đổi ý, tôi vội vàng đổi thẻ phòng giữa hai người.
“Cảm ơn anh, chồng cũ.”
Lời tôi vừa dứt, một khách mời không nhịn được, bật cười thành tiếng.
……..
Chọn xong phòng, nhân viên nhắc nhở chúng tôi vào phòng nghỉ ngơi, buổi nghỉ trưa kéo dài một tiếng rưỡi sẽ tạm ngắt livestream, đợi trưa mọi người tập trung lại.
Tôi hiên ngang bước vào căn phòng nhỏ của mình.
Kéo rèm cửa sổ, bên ngoài là cánh đồng yên tĩnh, cùng những ngọn núi nhấp nhô. Đây là khung cảnh tôi chưa từng thấy qua.
Tôi từng rất muốn cùng Thẩm Hành Châu đến một nơi yên bình như thế này để nghỉ ngơi. Nhưng anh ta quá bận, dù lúc đối xử dịu dàng với tôi, cũng chưa bao giờ đồng ý lời đề nghị ấy. Giây phút này, chúng tôi lại xuất hiện ở một nơi như thế này, với thân phận thế này.
Thật là… châm chọc mà.
Khó chịu thật, sao tôi lại nghĩ đến Thẩm Hành Châu nữa rồi.
Hốc mắt tôi hơi nóng lên, lúc quay người liền âm thầm lau nước mắt. Nhưng tôi không ngờ, Thẩm Hành Châu lại đứng ngay sau lưng tôi. Anh ta làm tôi giật nảy mình.
“Anh không biết gõ cửa à?”
Thẩm Hành Châu dựa vào cửa, kéo lỏng cà vạt.
“Em khóc à?”
Tôi châm chọc lại:
“Đúng, vừa góa chồng, trong lòng đau khổ.”
Thẩm Hành Châu tiến lại gần, tôi lùi từng bước, cho đến khi lưng áp vào cửa sổ kính lớn. Bàn tay ấm nóng của anh ta đặt lên chân tôi, như thể… đang đo gì đó.
“Ôn Du. Lúc đổi thẻ phòng, quên nói với em điều kiện tiên quyết của tôi. Chiều nay, thay cái váy này đi. Tôi biết em thích nhất căn phòng này. Nếu em không đồng ý, thỏa thuận của chúng ta sẽ hủy bất cứ lúc nào.”
3
Quả nhiên, Thẩm Hành Châu vẫn là cái kiểu ấy.
Anh ta luôn thích quản cái này, quản cái kia của tôi.
Phòng thay đồ của tôi luôn có rất nhiều kiểu váy áo phô trương, nhưng Thẩm Hành Châu chưa bao giờ thích tôi ăn mặc quá hở hang. Nếu thiết kế váy quá táo bạo, anh ta sẽ tìm nhà thiết kế riêng của mình chỉnh sửa lại kiểu dáng một chút.
Trước đây, tôi chỉ nghĩ anh ta thích tôi, coi hành vi đó là sự chiếm hữu giữa những người yêu nhau. Sau này tôi mới dần nhận ra, có lẽ anh ta chỉ sợ mất mặt.
Tôi bỗng hiểu ra, hành động nghịch máy quay lúc nãy của Thẩm Hành Châu là vì sao.
Chắc không phải lo tôi – cô vợ cũ của anh ta – bị lộ hàng, làm mất mặt anh ta trong chương trình này chứ?
“Có vợ cũ như em rất mất mặt à, Thẩm Hành Châu?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, tiếp tục nói.
“Phụ nữ ăn mặc không phải để đàn ông nhìn, mà chỉ để làm hài lòng bản thân.”
Thẩm Hành Châu xoa trán.
“Ôn Du, chúng ta đừng cãi nhau nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ việc phụ nữ thể hiện cái đẹp là điều không tốt. Nhưng ở nơi công cộng có máy quay khắp nơi, em luôn bất cẩn, khó mà lường trước mọi chuyện. Nếu có góc quay không phù hợp bị kẻ có ý đồ xấu giữ lại, đưa lên mạng, thì sẽ không tốt cho em.”
Tôi suy nghĩ một lúc lâu, mới nhận ra có lẽ anh ta muốn nói “vì muốn tốt cho em”.
Điều này làm tôi bối rối, làm tôi không biết liệu mình đã suy bụng ta ra bụng người, hay thực sự đã nói trúng ý định của Thẩm Hành Châu.
“Vậy, em có thay không?”
Tôi ngẫm lại lời Thẩm Hành Châu vừa nói, dường như cũng có lý. Vị trí camera hôm nay… quả thực nguy hiểm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Dù sao, lát nữa mọi người cũng phải đi cắm trại, em cũng không thể mặc váy này đi được.”
Tôi nói nhỏ.
“Vậy anh ra ngoài đi, em phải thay đồ.”
Nghe thấy lệnh tiễn khách của tôi, cuối cùng Thẩm Hành Châu cũng quay người rời đi. Khi bước đến cửa, anh ta bỗng dừng chân.
“Ôn Du, tôi đã nhận được thỏa thuận ly hôn rồi. Đến hôm nay tôi mới biết, em làm việc hiệu suất cao như vậy. Ký nhanh thật đấy, hửm?”
Câu nói này đầy ý giễu cợt, khiến tôi sôi máu.
Chẳng phải anh ép tôi ký trước à? Giờ giả vờ cái gì?
“Đâu có, còn kém anh nhiều. Anh… cái gì cũng nhanh hơn tôi.”
Tôi cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ “cái gì cũng nhanh”.
Tôi đang đắc ý, nghĩ rằng cuối cùng cũng lật được thế cờ. Nhưng bỗng nghe thấy Thẩm Hành Châu nói:
“Ừ, nếu không thì em đâu lần nào cũng khản giọng hét lên như thế.”
Tôi theo bản năng nhìn về phía camera trong phòng. Sau khi xác nhận thiết bị chưa bật, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đang quay chương trình đấy, nói năng chú ý một chút. Anh có nghĩ nếu vừa nãy đang phát trực tiếp thì sẽ ra sao không? Chúng ta đã ly hôn rồi, đừng nói mấy câu kiểu đó, coi chừng tôi tố cáo anh quấy rối tình dục đấy.”
Thẩm Hành Châu quay lại, mặt không biểu cảm nhìn tôi.
“So với khả năng đó, tôi nghĩ em nên chú ý đến vị trí camera trước thì hơn. Với cả, chúng ta ly hôn hồi nào?”
Tôi: ?
“Em nhát đến mức không dám trực tiếp nói với tôi, phải nhờ quản lý làm người đứng giữa?”
Thẩm Hành Châu xoay người đóng cửa phòng:
“Em còn ký tên xong gửi thẳng đến trước mặt tôi, điều này khác gì ép tôi ký không?”
“Đợi đã.”
Tôi giơ tay ra hiệu tạm dừng.
Có gì đó không đúng.
“Anh nói rõ xem nào. Chẳng phải anh nói, nếu tôi muốn tham gia chương trình này, thì phải ký thỏa thuận ly hôn trước à?”
Nghe câu hỏi của tôi, Thẩm Hành Châu hơi nhíu mày.
“Tôi chưa bao giờ nói như vậy, cũng không rảnh rỗi để làm thế. Chính Lý Xuân cầm bản thỏa thuận ly hôn đã có chữ ký của em, trực tiếp tìm đến tôi. Cô ấy còn nói rằng em rất muốn tham gia chương trình này.”
Tôi chợt hiểu ra.
“Vậy tức là, Lý Xuân… thêm mắm dặm muối vào chuyện này à?”
Thấy anh không trả lời, tôi lại hỏi:
“Thế anh… đã ký chưa?”
Thẩm Hành Châu cười lạnh.
“Xé rồi.”
Hóa ra Thẩm Hành Châu chưa ký.
Không những không ký, anh ta còn xé luôn thỏa thuận ly hôn.
Nhưng cho dù như vậy, tôi biết hôn nhân của tôi và Thẩm Hành Châu cũng chỉ còn là danh nghĩa.
Chuyện của Lý Xuân, chẳng qua chỉ là một ngòi nổ.
Thẩm Hành Châu xuất thân danh gia vọng tộc, bố làm kinh doanh, mẹ là con nhà trâm anh thế phiệt, dưới anh còn có một cậu em trai tên Thẩm Trạc Trì.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.