“Công chúa nhìn thấy ở đâu mà nói thế?”
“Không phải sao?” Nàng chậm rãi chớp mắt “Vậy ta có thể mạo muội hỏi ngươi một câu được không?”
Ta đã cảm thấy câu hỏi này sẽ rất đường đột.
“Ngươi có phải thích nam nhân không? Ta thấy ngươi và Hà Viễn…?”
“Đừng nói bậy”
Quả là quá sức ghê tởm.
Chỉ cần nghĩ đến việc ngay cả tín vật định tình của mình mà cũng nhầm lẫn, ta hận không thể đập vào đầu bản thân kiếp trước, để tỉnh táo mà suy nghĩ cho thấu đáo hơn.
Đột nhiên, công chúa tiến sát lại gần, hơi thở vương mùi rượu phảng phất bên tai ta:
“Nếu ngươi không thích các nàng, cũng không thích nam nhân, vậy vì sao ngươi không muốn cùng ta động phòng?”
Ta biết sớm muộn cũng phải đối mặt với vấn đề này.
Không chút sợ hãi, ta đáp:
“… Mong điện hạ thứ tội, kỳ thực ta… không thể làm việc ấy.”
“Thật sao?”
Ngay khi lời vừa dứt, những ngón tay thon dài của nàng đã nắm lấy ta.
Công chúa khẽ cười:
“Trông không giống lắm.”
Ta vạn lần không ngờ, Nguyên Minh Nguyệt lại là một nữ tử táo bạo đến vậy.
Nàng nhìn bàn tay dính bẩn của mình, mỉm cười nhàn nhạt:
“Xem chừng, vẫn có thể dùng được mà?”
Thấy sắc mặt ta bất thường, mắt nàng bỗng sáng lên:
“Chẳng lẽ, Tam Lang vẫn là xử nam? Chưa hiểu chuyện nam nữ?”
“Công chúa đừng có tiến lại đây!” Ta không thể lùi thêm nữa, “Ta biết, ta hiểu! Nhưng ta thực sự không thể…”
Không thể chấp nhận việc mình là nam tử, và việc phải đem thứ đáng ghê tởm đó xâm nhập vào thân thể người khác.
Ta là kẻ chân chính, mang thân xác nam nhân, nhưng trái tim vẫn là của nữ nhi.
Nguyên Minh Nguyệt lau sạch tay, nhẹ nhàng vuốt mặt ta, mặt đỏ hồng nói:
“Nếu Tam Lang ngại ngùng, ta có thể ở phía trên.”
“Cái gì?!”
Nàng ấy đang nói gì thế?
Dù nàng ấy có vẻ ngoài mạnh mẽ, anh khí bức người, nhưng mà…
Chẳng nói thêm lời nào, nàng tháo dải thắt lưng của ta, che mắt ta lại.
“Đừng động đậy.”
Trong bóng tối, cằm ta bị nâng lên.
“Ta sẽ khiến ngươi… thấy dễ chịu.”
15
“Nguyên Minh Nguyệt.”
“Ừm?”
“Người học điều này ở đâu?”
“Là ma ma trong cung dạy ta.”
“Vậy ngươi quả thật rất có thiên phú.”
“Tam Lang thích không? Trời còn sớm, ta nghĩ rằng…”
“Ta không cần người nghĩ! Ta cần ta nghĩ! Người có biết lưng ta đang nhức đến thế nào không
“…… Thần thiếp có lỗi với chàn
“Vậy thần thiếp có thể ôm chàng một lát không?”
“……”
“Tam lang.”
「Tam lang.」
“Nàng đừng gọi nữa.”
“Vậy chàng gọi thiếp là gì?”
「…… Điện hạ.」
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHơi thở thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
“Nguyên Minh Nguyệt! Ta chỉ mới gọi một tiếng điện hạ thôi mà! Nàng phát điên cái gì chứ?!”
“Hảo ca ca, gọi thêm vài tiếng nữa đi.”
……
Nằm trong vòng tay của Nguyên Minh Nguyệt, ta suy nghĩ.
Chén rượu độc kiếp trước, nhất định không phải do nàng hạ.
Có lẽ lúc đó trong đầu nàng chỉ nghĩ đến chuyện động phòng với ta mà thôi.
Kẻ thực sự hạ độc.
Chỉ còn lại một người mà thôi.
16
Như Mục Dung Dung mong muốn, ta bắt đầu khắp nơi chặn đường Hà Viễn.
Khi Hà Hi thấy ta cùng Nguyên Minh Nguyệt phu thê hòa thuận, hắn đã nhận ra rằng ta đã biết hết mọi chuyện.
Chén rượu độc đó căn bản là do hắn đưa cho ta, nhưng lại mượn danh Nguyên Minh Nguyệt, và được truyền qua tay Mục Dung Dung.
Hắn thấy ta trở thành tiểu hầu gia, sợ hãi, muốn đổ tội cho người khác.
Nhưng không ngờ, hắn đã vu oan cho người ít có khả năng hại ta nhất.
Lúc này, ta là thế tử của Hầu phủ, là Hàn Lâm thanh liêm, hắn không dám đối đầu trực tiếp với ta, nên đã dựa vào Tả tướng làm chỗ dựa.
Tả tướng là kình địch của phụ thân ta. Phụ thân lo lắng đến mức xoay quanh không yên: “Hà Viễn đúng là tà môn, sao lại biết được nhiều chuyện thầm kín của ta đến vậy!”
Đương nhiên là chính phụ thân đã nói cho hắn biết mà, thưa phụ thân già của ta.
Con gái xuất giá rồi là người của nhà khác.
Nhưng con rể lại là nửa đứa con trai!
Ngày trước phụ thân đã giúp Hà Viễn thế nào, ngày nay hắn liền trở thành con dao đâm ngược lại vào phụ thân.
“Thánh thượng đã có phần bất mãn với ta, nếu hắn dâng thêm một tấu nữa, không biết mọi chuyện sẽ ra sao!”
“Bắc địa vừa trải qua chiến loạn, phụ thân chi bằng tự xin ra ngoài làm An phủ sứ, vừa giúp Thánh thượng chia sẻ lo lắng, vừa tích lũy thêm công trạng, bịt miệng đám người phe Hà Viễn”
Phụ thân nghe theo lời ta, tự xin ra ngoài đảm nhận chức vụ.
Tuy rằng lão hỗn đản đó, nhưng thực sự có chút tài năng.
Khi phụ thân khải hoàn trở về, ta lặng lẽ xuất thành, chờ đón đoàn binh của lão.
“Phụ thân giờ đã công cao, tuy giải được mối lo gần kề, nhưng ngày sau tất trở thành mối họa lớn trong lòng Thánh thượng.”
“Vậy phải làm sao đây?”
“Nếu phụ thân chết trên đường khải hoàn, thì sẽ hoàn toàn khác.” Ta rút kiếm ra, “Phụ thân vì nước hy sinh, dù trước đây có bao nhiêu lỗi lầm, Thánh thượng cũng sẽ không truy cứu, vì người chết luôn được tôn trọng. Như vậy, cả nhà họ Cố của chúng ta sẽ được bảo toàn.”
“Nghiệt tử, ngươi muốn ta chết sao?!”
“Đây là sự hy sinh cần thiết vì cả gia tộc.” Ta thốt ra câu nói mà phụ thân yêu thích nhất.
Ta bị nhà họ Hà hành hạ đến chết, phụ thân vì danh dự gia tộc mà làm ngơ.
Nhị muội mười sáu tuổi tiến cung hầu hạ Hoàng đế bốn mươi sáu tuổi, đó là vinh quang của gia tộc, dù chết trong cung sâu, cũng đáng được ghi danh trong gia phả.
Tam muội gả xa hòa thân, lại có thân phận công chúa, chỉ cần thánh thượng an vui gia đạo, thì người làm thần tử sao có thể lo nghĩ đến tình cảm xương thịt của mình được chứ.
Tứ muội làm thiếp, lại càng giúp phụ thân nắm giữ được con rể, tân phò mã, giúp sự nghiệp quan trường của lão càng thêm thuận lợi.
Cả gia tộc chỉ là một mình lão thôi.
Ông ta hút cạn máu của mọi người, bước lên vinh hoa phú quý, rồi lại truyền vị trí đó cho kẻ kế tiếp.
Kiếp trước là Cố Tu Minh.
Còn kiếp này ư…
“Phụ thân, người sống chỉ làm liên lụy cả gia tộc. Không bằng nhường vị trí lại cho nhi tử, để nhi tử sớm trở thành gia chủ. Nhi tử là phò mã, lại được kế thừa tước vị hầu tước nhị phẩm. Nếu thêm danh tiếng có phụ thân hi sinh vì nước nữa… Nhi tử không dám tưởng tượng Cố gia chúng ta sẽ trở nên vinh quang thế nào! Phụ thân chẳng phải yêu thương nhi tử nhất sao? Chẳng lẽ tất cả chỉ là lời nói suông? Vì nhi tử, vì con cháu đời sau, chẳng lẽ phụ thân không thể… sớm ngày quy tiên sao?”
“Nghiệt tử!」 Phụ thân đập vỡ hết mọi thứ “Ngươi muốn nghịch tử giết cha sao!”
“Chẳng lẽ ông giết nữ nhi còn chưa đủ nhiều sao?”
Ta đứng thẳng người, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của phụ thân, rồi ném thẳng con dao găm xuống.
“Ngươi đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý. Ta chỉ đến để báo ngươi biết, chứ không phải đến thương lượng. La lối om sòm như vậy có phải thể diện không hả?!”
Phía sau lưng, lửa bắt đầu bốc cháy.
Ta ung dung bước ra khỏi lều, để lại ông ta một mình bên trong, nhìn ngọn lửa cháy bùng mà không mảy may bận tâm.
Giống như ngày ấy, khi ta chạy về nhà quỳ xuống cầu xin, ông ta đã làm vậy.
Ta ngắm mặt trời mọc, lắng nghe tiếng ông ta gào thét, khóc lóc, đến khi không còn tiếng nào nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.