“Đôi khi em không biết những năm qua mình có đang đi đúng đường hay không.” A Dao cầm ly rượu, đứng bên cửa sổ bằng kính sát đất, thẫn thờ. “Tại sao em đã cố gắng rất nhiều mà vẫn không có tư cách được yêu thương?”
“Chị yêu em.” Tôi nói với cô ấy.
“Nhưng trong lòng bố mẹ, chị mãi mãi là cô con gái hoàn hảo nhất. Rõ ràng em là con ruột, nhưng họ lại yêu thương chị hơn.” A Dao quay mặt đi, ánh mắt trốn tránh. “Em luôn biết điều đó…”
“Nhưng chị yêu em.”
A Dao run rẩy, đáp lại trong tiếng thì thầm:
“Chị cũng yêu nhiều người khác mà. Bố, mẹ, em… Chúng ta đều là người thân của chị. Chị còn có anh Hứa nữa.”
Giọng cô ấy lạnh nhạt, vòng tay ôm lấy ngực mình: “Em chỉ… em chỉ muốn trên thế giới này có một người mà trong lòng người ấy, em là duy nhất, là trên hết.”
“Thực ra em luôn có.” Tôi nhìn vào chiếc gương đối diện.
Trong đó phản chiếu hình ảnh một cô gái trẻ, say xỉn và lạc lối, bàng hoàng đối diện chính bản thân mình.
“Thế giới và những người xung quanh là những thứ chúng ta không thể kiểm soát, không thể cầu xin. Nhưng ít nhất, chúng ta có thể yêu chính mình.” Tôi ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao ngoài cửa sổ, nhấp một ngụm rượu.
Tôi biết cô ấy đang đau khổ vì điều gì.
Cô ấy đau khổ vì mình không phải một chú chim hoàng yến trong lồng, không thể yếu đuối đến mức chỉ cần mỗi Lâu Khí. Cô ấy không thể từ bỏ lòng tự tôn để quỵ lụy trước anh ta.
Ngay từ khi điền nguyện vọng vào đại học, cô ấy đã lưỡng lự giữa ước mơ và anh ta.
Cô ấy đã chọn ước mơ, và bây giờ cô ấy mất anh ta.
Nhưng cô ấy không biết rằng, ngay cả khi cô ấy dành trọn 10 năm cuộc đời, tâm trí chỉ hướng về Lâu Khí, thì cuối cùng họ cũng không thể có cái kết viên mãn.
Đúng vậy, tôi sau này mới nhận ra, Lâu Khí mới chính là nam chính trong câu chuyện.
Vì người bình thường sẽ không có cái tên đặc biệt như thế, cũng như xuất thân phức tạp như anh ta.
Vì sự can thiệp của tôi, trong thế giới này, tôi và Lâu Khí chỉ là những người quen bình thường, còn A Dao thì đạt được ước nguyện mà ở nguyên tác cô ấy không thể với tới đó là trở thành mối tình đầu của anh ta.
Nhưng bạch nguyệt quang cuối cùng vẫn chỉ có thể biến thành hạt cơm trắng mà thôi.
“Em còn nhớ ngày đầu tiên đi học, sau khi đánh nhau với Tôn Nguyệt và các bạn, chị đã nói gì không?” Tôi để cô ấy gối đầu lên chân mình, chậm rãi chải tóc cho cô.
Cô ấy chìm trong ký ức.
“Chị nói… họ là người xấu…”
“Khi gặp người xấu, đừng tìm lý do từ bản thân mình.” Cô ấy mơ màng nói tiếp.
“Em thử nghĩ xem, anh ta thực sự tốt đến vậy sao? Anh ta có thực sự là một người bạn đời chu đáo, dịu dàng, trung thành với em? Một người có thể làm em ngày càng tốt hơn, có thể mang lại cho em hạnh phúc không?”
Không, anh ta không phải, tất nhiên là không phải.
Anh ta sẽ đi tìm người thay thế sau khi đánh mất cô.
Anh ta sẽ ích kỷ đắm chìm trong cảm giác tự mãn, không quan tâm đến sự hy sinh của người thay thế.
Anh ta cũng sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu A Dao khi bị phát hiện ngoại tình.
Khi còn trẻ, ai cũng có thể gặp sai người, và sai lầm đôi khi sẽ để lại những ký ức đẹp đẽ. Nhưng tốt nhất, những sai lầm đó chỉ nên ở lại trong ký ức thời thanh xuân.
“Không phải là em không xứng đáng, mà là anh ta không đáng. Đừng bận tâm anh ta có yêu em hay không, hãy tự hỏi bản thân: em có yêu chính mình không?”
Lông mày của A Dao dần giãn ra, sau đó cô ấy rơi nước mắt, như thể trút bỏ được gánh nặng: “Đúng vậy… đúng vậy…”
Con người, nếu không ngoảnh đầu nhìn lại, sẽ không nhận ra mình đã đi một đoạn đường dài biết bao.
Dù có vài gai nhọn trên đường, cũng không thể che lấp những đóa hoa rực rỡ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGiờ đây, cô ấy có thể tự hào nói với cô bé từng co ro nơi miền quê, với đôi mắt tràn đầy sợ hãi ấy: “Tôi chính là người mà em từng mong muốn trở thành.”
Cô ấy cuối cùng đã không phụ lòng chính mình.
“Với cả đối với đàn ông ấy mà, em chưa trải qua nên mới thấy thú vị thôi…”
Vừa dứt lời, điện thoại của A Dao reo lên.
Cô lau nước mắt, nhấc máy, chỉ nghe thấy một giọng nam trầm ấm, dễ nghe ở đầu dây bên kia: “Xin chào cô bé thiên thần, nghe nói tối nay em không vui, anh có thể dỗ dành em một chút được không?”
A Dao: “?”
Hóa ra là cậu trai trẻ trên mạng của dịch vụ trò chuyện 5 tệ nửa tiếng…
Tôi nháy mắt với cô ấy, dấu đi công lao và sự tài tình của mình.
Vì A Dao là em gái ruột của tôi, tất nhiên tôi đã chọn gói đắt nhất, thời lượng nhiều hơn, coi như “massage tâm hồn.”
Tôi tin rằng cô ấy sẽ sớm nhận ra, làm một cô nàng độc thân giàu có thì chẳng cần phải mượn rượu giải sầu, hoàn toàn có thể khóc một cách thời thượng trong chiếc Maserati, mặc Prada từ đầu đến chân.
Trước khi rời đi, tôi nhắc cô ấy nhớ đi bệnh viện làm nội soi dạ dày. Sau đó mặc áo khoác bước xuống lầu, nơi Hứa Nam Nhất đang đứng, cả người anh ấy toát lên một luồng khí không lạnh: “Em gái cô nói cô vừa thuê cậu trai trẻ nào đó.”
Tôi bước khựng lại: “Con bé vừa thất tình. Chuyện này cậu cũng phải chịu trách nhiệm lớn. Lúc trước không phải chính cậu là người duyệt qua Lâu Khí sao?”
Hứa Nam Nhất hừ một tiếng: “Tôi đã đánh hắn rồi, nhưng tại sao cô lại có nhiều số liên lạc của trai trẻ đến vậy?”
“Tôi không có nhiều số như thế, tôi chỉ thành thạo việc sử dụng Taobao và Xianyu thôi.”
“Vậy sao cô biết Taobao và Xianyu có dịch vụ thuê trai trẻ dỗ người?” Cậu ta tiến một bước, không hài lòng ép tôi vào tường.
“Ừm… tôi chỉ là người hiểu biết rộng thôi mà.”
Đây vốn là một câu chuyện ngược tâm với A Dao là nữ chính.
Còn tôi, một nhân vật nhỏ bé không tên tuổi, lại bất ngờ trở thành nhân vật quan trọng nhất trong thế giới rộng lớn này.
“Được thôi, tôi đồng ý lời cầu hôn của cậu.”
“Hả?… Hả?!”
“Hả gì chứ?”
“Tôi… tôi chỉ định hỏi xin cậu làm bạn trai thôi mà…”
“Vậy cũng được, cậu làm bạn trai tôi đi.”
“Khoan đã! Thật sự có thể kết hôn với tôi à? Cậu… cậu thật sự đã nghĩ đến chuyện kết hôn sao…”
“À, tôi tưởng cậu cầu hôn.”
“Vậy mà cậu đồng ý dễ dàng thế à?”
“Có gì đâu, kết hôn không hợp thì ly hôn thôi mà —”
Chàng trai e thẹn của tôi bỗng bộc phát sát ý kinh khủng.
Hôm nay, tôi lại bị vị hôn phu của mình truy đuổi.
Cuộc sống của một tiểu thư con nhà giàu, đúng là vừa đơn giản vừa nhàm chán như thế đấy.
(Hết)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.