Tôi còn nhớ rất rõ, lúc ấy anh ngồi sau lưng tôi, vòng tay ôm chặt, tựa đầu vào đầu tôi. Anh dỗ tôi như dỗ một đứa trẻ, dịu dàng lặp đi lặp lại cái tên của tôi bên tai.
Anh nói:
“Đường Lật là bông hồng trắng đẹp nhất trên thế giới này.”
“Chỉ có người biết trân trọng hoa hồng mới xứng đáng hái nó.”
Anh còn nói:
“Đường Lật, anh không thể chà đạp em.”
“Hãy đợi anh, đợi anh đủ tư cách đứng trước mặt em, được không?”
Thật nực cười, người từng coi tôi là bảo vật quý giá nhất, cuối cùng lại chính là người đẩy tôi xuống địa ngục.
Tôi lấy tay che mặt, cuộn người, cố kìm nén tiếng nức nở nghẹn ngào trong họng.
Thời gian như vòng xoay bất tận.
Tạ Sở ôm lấy tôi từ phía sau, gục đầu lên lưng tôi, thì thầm:
“Đường Lật, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”
12
Tôi dỗ con đang khóc nức nở đến khi cậu bé ngủ lại.
Tạ Sở vẫn nằm trên giường, mắt đỏ lên vì cồn.
Anh thực sự đã say, lẩm bẩm nói một mình:
“Anh từng nghĩ, nếu em rời đi, có chết nơi chân trời góc biển anh cũng sẽ không đi tìm.”
“Nhưng nếu em quay lại, bất kể là vì lý do gì – dù là hận, dù là trả thù – anh sẽ giữ em lại, để chúng ta hành hạ nhau cả đời.”
Tôi bật cười nhạt:
“Tạ Sở , anh đúng là đồ hèn hạ, đúng không?”
“Đúng,” anh cười tự giễu, “Lẽ ra em không nên quay lại. Càng không nên ở trung tâm thương mại chờ anh xuất hiện.”
“Đường Lật, anh vẫn muốn có được em.”
Anh chìm vào thế giới tưởng tượng, bắt đầu nói nhảm:
“Chúng ta làm lại từ đầu đi… Đời còn dài mà…”
“Là ba em nợ anh trước, giờ ông ấy phải trả giá, thế là công bằng rồi.”
“Đường Lật, em thích trẻ con đến vậy, sau này chúng ta sinh một đứa… Nhưng trước hết, phải đưa đứa này đi đã. Em muốn trẻ con, chúng ta tự sinh.”
“Sau này anh sẽ tốt với em, được không?”
Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng. Đến giờ anh ta vẫn nghĩ tiểu bảo là công cụ tôi nhặt từ đâu đó.
Trong mắt anh, Đường Lật kiêu hãnh không thể nào rơi đến mức sinh con ngoài giá thú với một người đàn ông không rõ danh tính.
Hoặc có thể, trong lòng anh, Đường Lật từng yêu anh đến chết đi sống lại, thì làm sao có thể rời khỏi anh chưa đầy hai năm đã nằm trong vòng tay kẻ khác.
Đường Lật có thể không có trang sức, không có siêu xe, không có áo quần lộng lẫy, có thể lang thang đầu đường xó chợ, bị số phận đè bẹp.
Nhưng cô không được sa ngã. Không được mất đi sự trong sạch.
Đường Lật phải luôn yêu anh, hoặc hận anh, với một tình yêu mãnh liệt và thuần khiết nhất.
Tôi bò tới, nắm lấy cổ áo anh, tặng anh một cái tát:
“Đừng mơ nữa! Đứa bé là của tôi!”
Cái tát khiến đầu anh lệch sang một bên, gương mặt ngây ngẩn ra, đầy bối rối.
Tôi kéo tay anh, áp lên bụng mình qua lớp quần áo, nhẹ giọng hỏi:
“Có muốn nhìn không? Vết rạn da sau sinh vẫn còn đây này.”
“Đứa bé tôi đã sinh ra, nhưng không liên quan gì tới anh.”
Tôi ghé sát tai anh, nói từng chữ một:
“Anh quên rồi sao? Năm ngoái tôi cầu xin anh, đứng trước mặt những người đó, anh đã nói gì?”
“Cha nợ, con trả. Liên quan gì đến Tạ Sở tôi?”
“Cô ta đáng bị như vậy, vì số cô ta là thế.”
Tôi bật cười, nước mắt như chực trào:
“Nhờ phúc của anh, chỉ vì món nợ một vạn tệ, tôi bị kéo đi bán.”
“Một vạn tệ – số tiền mà anh vung cho các cô gái trong quán bar còn nhiều hơn thế, đúng không?”
“Đáng đời quá nhỉ? Đây là kết cục của Đường Lật vì tin nhầm người.”
“Cái gì mà hoa hồng trắng? Sớm đã bị dẫm nát trong bùn rồi. Tỉnh lại đi!”
Mỗi câu tôi nói, sắc mặt anh tái đi thêm một chút.
Đến khi nói xong, màu đỏ ở khóe mắt anh cũng biến mất hoàn toàn. Anh ngây người, ánh mắt đờ đẫn, từ từ di chuyển xuống bụng tôi và dừng lại ở đó.
Sau vài giây im lặng, Tạ Sở bất ngờ đẩy mạnh tôi ra, ngồi dậy và quay đầu nhìn chằm chằm tiểu bảo.
Anh chăm chú quan sát tiểu bảo, ánh mắt chậm rãi quay lại nhìn tôi, gương mặt đầy bối rối, giọng nói khẽ nhưng đầy nghi ngờ:
“Em đang nói cái gì vậy?”
Như bị ám ảnh.
“Đường Lật, em đang nói nhảm gì thế?”
Tôi lập tức trở nên cảnh giác, tiến tới đứng chắn trước nôi của tiểu bảo.
Tạ Sở đứng dậy, cơ mặt anh co giật một cách cứng ngắc, nặn ra một nụ cười khó coi. Anh từng bước tiến lại gần, giọng như dỗ dành:
“Đừng cố chọc tức anh bằng những lời nói dối như thế này.”
“Dù có thế nào, anh cũng không để người khác đụng đến em.”
“ vẫn nói dối sao ?” Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh rịn khắp lưng, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, nói đều giọng:
“Đừng giả vờ nữa, có cần gọi người ‘thân thiết’ của anh tới đây đối chất không?”
Lời vừa dứt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Cộc cộc.”
“Cộc cộc cộc.”
Sau hai tiếng gõ, cửa mở mà không cần sự cho phép
Ôn Tĩnh đứng ở ngưỡng cửa, nói:
“Nhị ca, tổng giám đốc Hà nói có đồ quý bị bỏ quên, quay lại lấy.”
Tạ Sở dừng bước, đứng đối diện tôi, giọng lạnh lẽo:
“Tự cô giải quyết.”
“Nhưng… anh ấy nói đồ quý đó nằm trong tay anh.”
Bóng dáng cao lớn của Hà Xuyên Đình xuất hiện sau lưng ôn Tĩnh.
Anh bước vào phòng, lướt qua Tạ Sở, rồi trực tiếp cởi áo khoác, khoác lên người tôi. Anh dang tay ôm tôi vào lòng, nói đầy ý tứ:
“Vợ con quên mang theo.”
Nụ cười nhàn nhạt trên môi Hà Xuyên Đình đối lập với đôi mắt lạnh lùng sắc như dao:
“Dạo này, cảm ơn tổng giám đốc Xue đã chăm sóc họ.”
Tạ Sở dường như không thể hiểu được những gì đang xảy ra trước mắt, hoặc có thể anh không muốn hiểu.
Ánh mắt anh tối tăm, chậm rãi chuyển qua lại giữa tôi và Hà Xuyên Đình.
Hơi men làm anh mất đi lý trí, khiến lớp mặt nạ của anh rơi xuống. Gương mặt anh trở nên u tối và đầy nguy hiểm.
Tôi thậm chí có cảm giác, chỉ cần một giây nữa thôi, anh sẽ rút dao ra và đâm cả hai chúng tôi.
Hà Xuyên Đình cúi đầu, chỉnh lại áo khoác trên người tôi, tỉ mỉ cài nút áo. Sau đó, anh nhẹ nhàng bế tiểu bảo đang ngủ say.
“Cáo từ.”
Khi đi ngang qua Tạ Sở , anh cố ý đụng nhẹ vào vai anh ta.
Khi gần tới cửa, giọng nói trầm thấp của Tạ Sở vang lên từ sau lưng:
“Đường Lật.”
Tôi không dừng bước, cũng không quay đầu lại.
Anh gọi thêm lần nữa, giọng cao hơn, có phần hoảng loạn:
“Đường Lật!”
Tiếng bước chân đuổi theo, nhưng rồi dừng lại giữa chừng.
Ôn Tĩnh hét lên đầy gấp gáp:
“Nhị ca! Nhị ca!”
Tôi dừng lại trước khi bước xuống cầu thang, quay lại nhìn.
Ôn Tĩnh đang nắm chặt cánh tay Tạ Sở, giống như người chết đuối bám lấy phao cứu sinh. Ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy sợ hãi và đề phòng.
Tạ Sở đứng đó, bóng dáng anh bị bao phủ bởi một sự âm u không thể diễn tả.
Chúng tôi đối diện nhau từ xa, giữa cả hai như có một vực thẳm sâu không đáy mà chẳng ai bước qua được.
Khuôn mặt anh từ trạng thái cuồng loạn dần trở nên trống rỗng.
Anh để Ôn Tĩnh kéo đi, nhưng đôi tay buông thõng bên người anh nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt đỏ ngầu chứa đầy sự không cam lòng.
Cuối cùng, anh cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó, nhìn tôi:
“Đường Lật, xin lỗi. Hôm nay anh uống nhiều quá.”
Hà Xuyên Đình bật cười, giọng không giấu nổi sự khinh bỉ:
“Uống nhiều hay không, anh tự biết rõ nhất.”
13
Hôm nay thật không dễ chịu gì với tiểu bảo.
Cậu bé không được ra ngoài đi chơi như mọi ngày.
Khi tỉnh dậy lại không thấy mẹ bên cạnh.
Đang ngủ mà cũng bị dọa tỉnh dậy.
Tiểu bảo khó khăn lắm mới được dỗ ngủ, vậy mà lại bị bế đi một đoạn dài đến khách sạn, khiến cậu bé cảm thấy vô cùng tủi thân. Bé nằm trong vòng tay Hà Xuyên Đình, gào khóc đến khản giọng.
Tôi khoác áo ngồi co ro trên ghế sofa, nhìn anh ta thành thục dỗ con.
Từ khi bé con chào đời, hầu như mọi việc chăm sóc đều do Hà Xuyên Đình tự tay làm.
Tôi không hề nghi ngờ rằng nếu đàn ông có thể cho con bú, anh ta cũng sẵn sàng làm luôn.
Có một người cha như vậy, đôi lúc khiến tôi cảm thấy mình – một người mẹ – dường như chẳng có tác dụng gì.
Thế nhưng, con lại cứ bám lấy tôi.
Hà Xuyên Đình không nói gì, vẫn lặng lẽ làm “bảo mẫu” mà không phàn nàn. Nhưng sau lưng, tôi đã không ít lần bắt gặp anh ta thì thầm dạy bé:
“Ba.”
“Gọi ba đi.”
“Nhóc con, từ đầu tiên trong đời nhất định phải là ‘ba.’ Hiểu chưa?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.