Hạ Dịch Minh đưa cho tôi quả táo đã gọt vỏ, đổi lấy việc tôi buông tha cho khuôn mặt anh.
“Nói linh tinh”
Anh không biểu cảm, cầm thêm một quả khác tiếp tục gọt:
“Rõ ràng em còn biết cả kích cỡ của tôi.”
Tôi vừa cắn một miếng táo thì lập tức phun ra, tiện tay ném thẳng cái điều khiển vào lưng anh:
“Hạ Dịch Minh! Anh không chịu quên chuyện này đúng không?”
Hạ Dịch Minh nhướng mày, nở nụ cười rất đáng ghét:
“Sao, tôi nói sai à? Mà sao mặt em đỏ thế?”
Tôi thật muốn chửi thề mà không biết có nên không.
“Không xem nữa, phim này chán quá, tôi đi ngủ.”
“Mới chín giờ mà, em ngủ nổi không?”
Anh cầm điều khiển tivi nhìn tôi:
“Hay tôi giới thiệu phim kinh dị này, Quỷ sứ hiện hình, xem không?”
Tôi quay mặt đi:
“Tôi không xem phim ma.”
“Phim này không có ma, đảm bảo thú vị.”
Tôi bán tín bán nghi ngồi xuống xem tiếp.
Kết thúc phim, tôi co rúm người lại, cuộn tròn trong lòng anh, run rẩy, mồ hôi lạnh ướt hết cả người. Hạ Dịch Minh giọng điệu lười biếng, mang theo chút ý cười:
“Sao rồi? Tôi đâu có lừa em, đúng là không có ma, lại còn rất thú vị, đúng không?”
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt. “Thú vị” kiểu này còn đáng sợ hơn cả phim ma, hiệu ứng kinh dị đúng là đỉnh cao rồi!
Thậm chí tôi còn có cảm giác con dao gọt hoa quả trên bàn có thể tự bay tới đâm tôi bất cứ lúc nào.
“10 giờ rưỡi rồi, đi tắm rồi ngủ thôi.”
Hạ Dịch Minh duỗi tay định đứng dậy, nhưng phát hiện tay mình bị tôi nắm chặt không buông.
“Hạ… Hạ Dịch Minh, tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng… tối nay anh có thể ngủ chung với tôi không…”
Giọng tôi càng nói càng nhỏ, cuối cùng chẳng biết xấu hổ mà vòng tay qua cổ anh, úp mặt vào hõm vai anh, giọng nỉ non:
“Tôi sẽ tăng tiền tiêu vặt cho anh.”
Hạ Dịch Minh bật cười khẽ:
“Tôi bán nghệ, không bán thân nhé.”
“Tôi không quan tâm! Là anh bắt tôi xem, anh phải chịu trách nhiệm!”
“Em đã sợ thế này rồi, sao vẫn cố xem đến cuối?”
“Tôi tò mò mà…”
Hạ Dịch Minh cười đến mức vai rung lên, tôi tức tối cắn một cái vào cổ anh. Anh khựng lại, rồi kéo tôi xuống khỏi người anh.
“Đừng cắn lung tung.”
Hạ Dịch Minh đứng lên:
“Mau đi tắm đi, tắm xong tôi sẽ ngủ cùng em.”
Mặt tôi đỏ bừng, chạy vội về phòng ngủ. Hạ Dịch Minh thì vào phòng tắm ngoài để tắm.
Khi tôi đang sấy tóc, anh cũng vừa tắm xong và bước vào.
Tắt đèn đi ngủ, tôi không ngần ngại chui thẳng vào lòng Hạ Dịch Minh, tay chân bám chặt lấy anh. Có lẽ anh nhớ đến lần trước ngủ chung, chúng tôi còn giữ khoảng cách xa đủ để chen thêm một người nữa, nên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi:
“Thật sự sợ đến vậy à?”
“Ừm…”
Hạ Dịch Minh thở dài:
“Lỗi của tôi, lần sau không rủ em xem phim kinh dị nữa.”
Tôi gật gật đầu. Anh tiếp tục:
“Coi như đền bù, mấy hôm tới tôi sẽ ngủ cùng em, được không?”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Trong bóng tối không thấy rõ mặt anh, nhưng tôi có thể cảm nhận ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn mình.
Mùi hương dễ chịu trên người anh phảng phất quanh mũi khiến lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng miệng đã nhanh hơn não:
“Được thôi.”
Giọng tôi thậm chí còn phảng phất chút vui mừng. Hạ Dịch Minh đặt tay tôi lên eo anh, khẽ dịch người, đổi sang tư thế nằm thoải mái hơn.
Rõ ràng anh đang tạo cơ hội cho tôi chiếm lợi thế. Không suy nghĩ nhiều, tôi đưa tay nghịch ngợm sờ lên cơ bụng của anh.
“Sao thế?” – Anh hỏi.
Tôi thành thật trả lời:
“Không ngủ được, cần phân tán sự chú ý.”
Hạ Dịch Minh bất lực, kéo tay tôi xuống, im lặng một lát rồi chậm rãi nói:
“Trễ rồi, để lần sau đi.”
Tôi cảm giác trong mắt anh, tôi chính là một con sói háo sắc không biết kiềm chế nên ngại ngùng phản bác:
“…Anh nghĩ nhiều rồi.”
Tôi xoay người, quay lưng lại với anh, tay ôm lấy ngực cố gắng bình ổn nhịp tim đập như ngựa phi.
10
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã sa ngã.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi nói với Từ Hoan rằng tôi muốn theo đuổi Hạ Dịch Minh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTừ Hoan liền dội cho tôi một bài giảng như bắn liên thanh, tóm lại một câu: cô ấy bảo tôi bị bệnh.
Tôi chán nản nhìn cô ấy, cô ấy lại thở dài đầy bất lực:
“Tôi biết ngay là cậu sớm muộn gì cũng không kiềm chế được mà. Thế còn anh ta, thái độ thế nào?”
Tôi nghiến răng:
“Hạ Dịch Minh, biệt danh là Liễu Hạ Huệ*, tôi nằm ngủ trong lòng anh ta mà anh ta không phản ứng gì, còn không cho tôi động tay lung tung.”
(*Liễu Hạ Huệ: Chỉ người chính trực, nghiêm túc.)
Từ Hoan lườm tôi một cái:
“Cậu suốt ngày ở nhà vừa lười biếng vừa ăn hại, đầu tóc như tổ quạ, quần áo thì toàn đen xì, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng chẳng có hứng thú.”
Tôi lắc đầu chán nản:
“Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa mà.”
Thế là Từ Hoan kéo tôi đi dạo cả một buổi chiều, nhất định phải làm mới toàn bộ tủ quần áo của tôi.
Tối muộn về đến nhà, tôi đứng trước cửa, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, không còn chút sức lực nào. Tôi liền lớn tiếng gọi Hạ Dịch Minh ra giúp tôi lấy đồ.
Dạo này anh bận rộn, tan làm về nhà là ngồi trước máy tính gõ bàn phím, đeo cặp kính gọng kim loại mảnh, mặc bộ đồ ở nhà cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh tinh tế, trông cứ như đang nhảy múa trên gu thẩm mỹ của tôi.
Haizz, thật lo có một ngày tôi không nhịn được mà ra tay xử lý anh mất.
Gọi vài lần, cuối cùng Hạ Dịch Minh cũng từ phòng làm việc bước ra. Nhìn thấy tôi mặc chiếc áo sơ mi kiểu Pháp và váy ngắn ôm dáng mới mua, anh khẽ nhíu mày:
“Đi mua đồ à?”
Phản ứng của anh làm tôi hơi thất vọng. Ngay cả Từ Hoan, người rất keo kiệt trong việc khen ngợi, cũng phải công nhận bộ đồ này làm tôi trông eo thon, chân dài.
Tôi “ừ” một tiếng, đưa tất cả túi mua sắm cho anh rồi cúi xuống thay giày.
Hạ Dịch Minh lật xem các túi đồ:
“Em không thích mặc váy mà, sao hôm nay lại mua nhiều váy thế?”
Tôi lườm anh:
“Tôi muốn đổi phong cách không được à? Tôi mặc váy không đẹp à?”
Hạ Dịch Minh do dự một lát:
“Đẹp.”
Tôi bĩu môi, giọng nói có phần giận dỗi không nhận ra:
“Đừng miễn cưỡng, không muốn khen thì thôi.”
“Không phải”
Anh cúi đầu:
“Chỉ là… váy em mua hơi ngắn.”
Tôi xỏ dép đi vào trong:
“Ngắn mới làm chân dài ra.”
“Mặc đi làm không tiện đâu.”
Tôi quay đầu lườm anh:
“Thế tôi chỉ mặc ở nhà cho anh xem nhé?”
“Được thôi”
Anh khẽ nhếch môi cười:
“Mặc ở nhà đi.”
Chân tôi vấp phải mép thảm, suýt nữa đâm vào bàn trà. May mà Hạ Dịch Minh nhanh tay đỡ lấy eo tôi.
Chiếc váy cạp cao khiến bàn tay anh đặt đúng vào phần eo thon nhất của tôi. Tôi mượn lực để đứng vững, nhưng anh không hề buông ra.
Tôi định bảo anh thả tay ra, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên liền chạm ngay đôi mắt đen sâu thẳm sau cặp kính của anh.
Hạ Dịch Minh nhân cơ hội kéo tôi vào lòng, tháo kính ra, từ từ cúi đầu xuống.
Anh định hôn tôi sao?
Tôi cố kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên, nhắm mắt chờ đợi. Nhưng tôi chờ mãi chẳng thấy nụ hôn đâu, chỉ thấy anh ghé sát vào cổ tôi, khẽ ngửi một cái:
“Xịt nước hoa à? Mùi này hơi nồng, không bằng mùi sữa tắm của em.”
“…”
Mệt thật sự!
Tôi nhắn tin cho Từ Hoan, than rằng tiền mua đồ đúng là phí phạm, Hạ Dịch Minh bận đến mức ngốc luôn rồi. Người lúc nào cũng thông minh nhạy bén, mà vào thời khắc quan trọng lại chậm chạp đáng sợ.
Từ Hoan an ủi tôi đừng nản, bảo có lẽ anh ấy quá mệt nên không để ý được nhiều, khuyên tôi làm bữa ăn ngon để động viên anh.
Tôi hứng khởi, sáng hôm sau dậy sớm nấu cháo cho anh. Nhưng vừa chợp mắt một lát, cháo trắng đã thành cháo đen, mùi khét lan khắp bếp.
Hạ Dịch Minh mở nắp nồi ra, im lặng hồi lâu. Tôi rụt rè đứng sau lưng anh hỏi:
“Còn cứu được không?”
Anh quay lại nhìn tôi:
“Thay quần áo đi, tôi dẫn em ra ngoài ăn sáng. Nhớ nhắc tôi mua nồi mới lúc tan làm.”
“…”
11
Mấy cách phức tạp không hợp với tôi, tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề. Sinh nhật Hạ Dịch Minh sắp đến, đây là cơ hội tốt.
Từ Hoan hỏi tôi định làm gì, tôi trả lời bốn chữ:
“Đơn giản, trực tiếp.”
Chưa kịp bàn chi tiết với cô ấy, một chuyện khác đã khiến tôi phân tâm.
Hỏi nhỏ: Nếu người yêu cũ của bạn bỗng dưng trở thành sếp của bạn thì phải làm sao? Mà lại là kiểu chia tay chẳng vui vẻ gì, hôm chia tay còn đổ cả chai rượu vang lên người anh ta, mắng anh ta không ra gì.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.