Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ BỆNH CÔNG CHÚA Chương 1 Bệnh Công Chúa

Chương 1 Bệnh Công Chúa

3:50 chiều – 07/12/2024

Lúc đi siêu thị mua băng vệ sinh, tôi vô tình dùng đến thẻ thanh toán của chồng cũ.
Vì thế tôi ngại ngùng chuyển tiền lại cho anh ta cùng lời xin lỗi.
Kết quả, anh ta còn gửi lại cho tôi đến tận hai thùng băng vệ sinh.
Chú thích là: “Nếu muốn làm hòa, cứ nói thẳng đi, thừa nhận yêu tôi cũng không mất mặt lắm đâu.”

01
Tôi và Trần Triều là bạn thanh mai trúc mã, khi đến tuổi trưởng thành thì chúng tôi kết hôn vì gia đình hai bên muốn như thế.
Nhưng chúng tôi chẳng có cảm giác gì với nhau.
Tôi ghét anh ta quê mùa, anh ta ghét tôi ồn ào.
Khi biết người tôi sắp cưới là anh ta, tôi tức giận đến nỗi đập vỡ kính chắn gió của chiếc Mercedes của anh ta.
Còn anh ta thì cắt nát chiếc túi Chanel phiên bản giới hạn của tôi.
Ngày cưới, tôi trêu anh ta:

“Sao anh không mặc bộ vest da báo, vì đó mới đúng với cái chất quê mùa của anh.”
“Vậy sao em không mặc cái bộ váy công chúa của em để gả cho tôi?”
Bộ váy công chúa gì chứ!
Đó là Lolita!!!
Nói chung là…cuộc hôn nhân này bắt đầu trong sự chúc phúc của người lớn và tiếng thở dài của chúng tôi.
Sau khi kết hôn, chúng tôi đã ngầm thỏa thuận sẽ sống theo kiểu yêu đương tự do theo sở thích của mình.

Nhưng không ngờ anh ta, cái gã xấu tính này, lại đi tán tỉnh cái người mà tôi ghét nhất, vì cô ta là một cô nàng trà xanh!
Chịu đựng cái khác còn được, nhưng tôi không thể chịu đựng nổi cái trò này!
Vì thế nên tôi đã không do dự mà dọn ra khỏi nhà anh ta, cũng như gửi luôn đơn ly hôn cho anh.
“Giang Thư! Sao em lại làm loạn như vậy?

Chúng ta không phải đã hứa là mỗi người một con đường sao?”
Tôi cười nhạt:

“Người khác thì tôi có thể chấp nhận được, nhưng Tiền Vi Vi thì không!”
Trần Triều hỏi tôi:

“Có phải em sống trong thế giới của mình lâu quá nên bắt đầu tưởng tượng rằng mọi người đều phải chiều chuộng em không.”
Tôi ngạc nhiên:

“Vì sao anh lại nói ra những lời như vậy.”
“Nhân vật nam chính trong sách thường nói thế.”
“Sách gì? Sao tôi không nhớ là có cuốn sách như vậy?”
“《Vị Tổng Giám Đốc Ác Quái Và Cô Vợ Trốn Thoát》.”
Tôi nhổ một cái về phía Trần Triều, anh ta quả nhiên là một con chó quê mùa không cứu vãn được.
Loại sách này trẻ con ba tuổi cũng không đọc.

02
Ngày thứ ba sau khi rời khỏi nhà anh ta, tôi bị “bà dì” ghé thăm sớm.
Để giải quyết tình thế, tôi liền đi siêu thị đầu ngõ mua hai gói băng vệ sinh.
Vì một chút lơ đễnh, tôi lại dùng thẻ thanh toán của chồng cũ.
Vì thế tôi ngại ngùng chuyển tiền lại cho anh ta cùng lời xin lỗi.
Kết quả là, hôm nay, nhà tôi nhận được một bưu kiện lớn.
Mở ra, tôi thấy bên trong là hai thùng băng vệ sinh đầy ắp.
Tôi tức giận đến nỗi gào lên!
Dì Dung nhặt lên một mẩu giấy trong thùng và đưa cho tôi.
Trên đó viết mấy chữ to:

“Muốn làm hòa thì cứ nói thẳng, thừa nhận yêu tôi chẳng có gì phải xấu hổ cả.”
Đúng là bậy bạ! Ai yêu anh ta chứ!
Sau đó, anh ta thậm chí còn nhắn tin cho tôi hỏi tôi có cảm động không, có muốn nghĩ lại chuyện ly hôn không.
Tôi ngay lập tức block anh ta trên WeChat, không thấy không phiền.
“Alipay đã nhận 300k…”
Tiếng của chị Google vang lên trong cả phòng khách, ngay cả Dì Dung, người không thích hóng chuyện, cũng phải tò mò xem là ai đã chuyển tiền cho tôi.
Không có gì ngạc nhiên khi đó là Trần Triều.
Số tiền anh ta chuyển còn không nổi bật bằng dòng chú thích: “Từ nay về sau, tất cả băng vệ sinh của em tôi sẽ lo hết.”
Tôi không hề chớp mắt mà block luôn Alipay của anh ta.
Rồi tôi đăng một bài lên WeChat, cảm ơn khoản tiền khổng lồ từ trên trời rơi xuống.

Với số tiền này, tôi định đi mua sắm để trả thù, nhưng vừa lái xe vào bãi đậu xe VIP thì lại phát hiện chỗ đậu của tôi đã bị chiếm mất.

Nhìn thấy biển số quen thuộc, tôi đạp mạnh chân ga và đâm thẳng vào chiếc xe đó.

Tôi thật sự đẩy chiếc xe của Trần Triều ra khỏi chỗ đậu.

Mặc kệ đầu xe bị hư hỏng, tôi vui vẻ xuống xe, cầm theo túi xách mà đi mua sắm.

Khi tôi đi mua sắm xong quay lại, Trần Triều đang dựa vào chiếc Mercedes bị tôi tông vào lần thứ hai mà hút thuốc.

Thấy tôi đến, anh ta dập tắt thuốc và kéo tôi thẳng đến trước mặt chiếc xe.

“Em làm đấy à?”

Tôi tự đắc gật đầu, còn không quên trêu anh ta:

“Nhìn xem, chỉ cần đạp ga một cái là có thể đẩy xe đi ngay.”

“Em có bệnh à, đâm xe?

Em có biết là nguy hiểm lắm không?” Trần Triều nổi giận, hét vào mặt tôi.

Tôi cứ nghĩ anh ta đang nhắc nhở tôi về sự nguy hiểm của hành động này, nên có chút hối hận.

Nhưng kết quả là…

“Nếu xe bị hỏng nặng không thể sửa được thì sao?”

Cái quái gì thế này! Lòng dạ độc ác!

Sáng nay còn nói là sẽ bao hết băng vệ sinh cho tôi, vậy mà chiều nay lại cãi nhau với tôi chỉ vì một chiếc xe!

Miệng đàn ông, lời nói toàn là dối trá.

Tôi lấy tay ngoáy tai, vẻ mặt chẳng quan tâm rồi phản bác:

“Đây là chỗ đậu của tôi.”

“Giang Thư, chúng ta chưa ly hôn, chỗ đậu này cũng là tài sản chung.”

Tôi nhún vai, giơ tay lên:

“Vậy chiếc xe này cũng là tài sản chung, tôi đâm hỏng nó thì có sao đâu?”

“Chiếc xe này là Tiền Vi Vi tặng tôi hồi đại học, nên là tài sản riêng của tôi, trước khi cưới…”

“Á á á á á! Im miệng!”

Tôi la lên, chặn ngay lời nói vớ vẩn của anh ta và không quên đá thêm hai cái vào chiếc xe hỏng.

“Ly hôn! Bây giờ đi ngay đến cục dân chính! Tôi không chịu nổi nữa!”

Nói xong, tôi xách theo túi đồ lớn mua bằng tiền của anh ta, lên chiếc xe cũ của mình.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trần Triều không chịu thua, cũng lái chiếc xe của anh ta đi.

Cả hai chiếc xe, một chiếc Mercedes bị lõm đuôi, một chiếc GT bị lõm đầu, cứ liên tục vượt qua nhau.

Khi tôi bị anh ta đuổi theo lần thứ ba, tôi không chịu nổi, đạp ga vượt lên và chạy song song với anh.

Mở cửa sổ, tôi còn xả lời thô tục với anh.

Không may, tôi không để ý và không nhìn thấy xe phía trước dừng lại, thế là đâm phải.

Chết tiệt!

Tôi đành xuống xe xin lỗi, và từ xe bước ra một anh chàng siêu đẹp trai.

Anh ta nhìn tôi, ngạc nhiên, chỉ tay vào chiếc xe của tôi hỏi: “Là cô đâm phải xe của tôi à?”

Tôi giả vờ làm bộ dỗi, chỉ tay về phía Trần Triều, đang đứng bên đường cười tôi, nói là anh ấy đâm vào tôi.

Anh chàng đẹp trai rõ ràng không tin, thở dài, rồi hỏi chúng tôi có định tự lái xe đi bảo hiểm không.

“Trông chúng tôi giống thế à? Chúng tôi đi ly hôn đây.” Trần Triều thò tay ra ngoài cửa sổ, trả lời một cách lười biếng.

Anh ta nhướng mày, lấy điện thoại ra bảo tôi thêm WeChat của anh ta, rồi sẽ bàn chuyện bồi thường sau.

Giờ chuyện chính là quan trọng.

Tôi nhanh chóng quét mã thêm WeChat và không quên nhắc nhở Trần Triều là phải nhớ bồi thường cho tôi.

Khi người đẹp trai kia lái xe đi, Trần Triều lại châm chọc tôi là làm quen nhanh quá, chưa ly hôn đã tìm được “mùa xuân” mới.

“Liên quan gì đến anh!”

Trần Triều nhìn tôi, hừ một tiếng, rồi đạp mạnh ga quẹo ngay khỏi con đường đến cục dân chính.

Tôi tức giận, nhưng cũng phải vội vàng đuổi theo.

Cuối cùng, khi tôi vội vã quẹo xe chặn anh ta lại, tôi mới nhận ra mình đã đi đâu.

Đến nhà Trần gia.

Chết tiệt! Không kịp giải thích, tôi định gật đầu rồi đi luôn.

“Ôi, hôm nay sao Trần Triều lại về nhà cùng vợ vậy?”

Vẫn bị người ta phát hiện rồi…

Không còn cách nào khác, chúng tôi, những người vừa mới cãi nhau muốn ly hôn, lại phải diễn cảnh vợ chồng tình cảm trước mặt đám đông.

Tôi phải nín chịu, trong ánh mắt mong đợi của mọi người, ăn miếng thịt mỡ mà Trần Triều gắp cho.

Tôi quay lại cho anh ta một miếng mướp đắng.

Hôm nay, chuyện ly hôn lại thất bại rồi.

03

Thật ra, tôi cũng không ghét Trần Triều lắm, thậm chí còn thích anh ta một thời gian.

Dù chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn ngủi.

Lúc đó, tôi còn nghĩ họa tiết da báo chính là hoa văn đẹp nhất trên thế giới.

Rồi sau đó, anh ta bắt đầu yêu Tiền Vi Vi.

Tiền Vi Vi là ai?

Hồi trung học, cô ta thua tôi trong một cuộc thi nhảy.

Theo quy định, người được chọn tham gia cuộc thi nhảy của trường là tôi.

Nhưng cô ta khóc suốt hai tiết học, bạn bè đều khuyên tôi nhường cho cô ấy.

Tôi không nhường, mọi người nói tôi kiêu căng, vô lễ, ích kỷ.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận