8
Hai ngày trước, vào 8 giờ sáng:
Cừu Nhiên: “Anh Thời, cảm ơn anh đã đưa em về nhà tối qua~”
Cừu Nhiên: “Em uống hơi nhiều, hình như còn ôm anh không buông nữa (?﹏?)”
Thời Tinh Tầm: “Không sao.”
Thời Tinh Tầm: “Người cô ôm là trợ lý của tôi .”
Thời Tinh Tầm: “Cũng là cậu ấy đưa cô về.”
Thời Tinh Tầm: “Với lại, cô lớn tuổi hơn tôi, không cần gọi tôi là ‘anh Thời’. Tôi cũng không có thói quen nhận em gái bừa bãi.”
Đọc xong đoạn chat đầy đủ, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng…
Phụt, hahaha!
“Người cô ôm là trợ lý của tôi”?
Cừu Nhiên chắc muốn giả say để tạo cơ hội, ai dè say thật, mắt mờ chẳng biết bản thân đang ôm ai luôn!
Thấy tôi cười, Thời Tinh Tầm tò mò nghiêng đầu hỏi:
“Gì vậy?”
Tôi đưa điện thoại lại cho anh, kể sơ qua chuyện hôm nay của Cừu Nhiên.
Kể được nửa chừng, không hiểu sao tôi đã bị anh kéo vào lòng.
Này, tên này rõ ràng là nhắm vào nhan sắc và thân hình của tôi mà!
Nhưng mà phải công nhận, dùng Thời Tinh Tầm làm “ghế thịt” thì đúng là không tệ chút nào.
Cơ bắp không căng cứng mà êm ái vừa đủ, điều hòa trong phòng bật mát rượi nhưng người anh vẫn tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Lại thêm mùi hương sạch sẽ sau khi tắm, khiến người ta không khỏi thấy yên tâm.
Tôi vừa đung đưa chân vừa kể xong câu chuyện:
“Cừu Nhiên chắc chắn đã xóa mấy tin nhắn sau của anh, cố tình tạo cảm giác mờ ám.”
“Nhưng cô ta làm thế để được gì chứ? Quá vụng về, chỉ cần đụng nhẹ là lộ.”
Thời Tinh Tầm chẳng mấy để tâm, ngón tay thon dài nghịch lọn tóc tôi, giọng nói trầm khàn:
“Vụng về nhưng hiệu quả. Lời nói dối mà bị xem là thật thì rất khó để xoay chuyển.”
Anh ngừng một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi:
“Ví dụ, hôm nay em nhìn thấy đoạn tin nhắn, có thể đã trực tiếp kết tội anh. Hoặc giả như anh thật sự giấu giếm điều gì đó không muốn để em xem điện thoại. Hoặc chúng ta vì giận dỗi mà không thèm nói chuyện, để rồi chuyện này mãi mãi không có lời giải đáp và trở thành một vết thương sâu sắc.”
“Tất cả những điều đó đều chỉ vì một lời nói dối của cô ta mà bắt đầu.”
Anh cười nhẹ, giọng nói như dòng suối mát:
“Thật ra, có dũng khí để thẳng thắn hỏi điều mình nghi ngờ, có dũng khí để trao đổi sự chân thành, là phẩm chất mà rất ít người có được. Mà em chính là người như thế.”
Ngoài trời, ánh trăng dịu dàng len qua cửa sổ, soi rọi vào đôi mắt đen tuyền như dải ngân hà của anh.
Ngồi tựa vào lòng anh, mặt tôi bất giác đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
Khi anh nghiêm túc, cũng khá giống người bình thường đấy chứ.
Tâm trạng tốt hẳn lên, tôi hớn hở hỏi ngược lại:
“Thế anh có phải người như thế không?”
Thời Tinh Tầm giả vờ suy nghĩ, rồi bất ngờ ôm tôi nhấc bổng lên.
Phản xạ tự nhiên, tôi vội bám lấy cổ anh. Hành động này dường như khiến anh rất hài lòng, giọng nói liền trở lại cái kiểu đáng ghét thường ngày:
“Cô Chu, tôi là công dân gương mẫu đấy”
“Anh đã chân thành đến mức không đợi nổi mà muốn em thử cảm giác của quần lót gấu nhỏ rồi.”
Aaaaa, anh định làm gì vậy hả?!
Đúng là khen nhầm người!
Anh mà “hóa thú” thì đúng chẳng giống con người tí nào!!!
9
Khi tôi nằm bẹp trên giường, mệt đến mức không buồn cử động, tôi biết chắc hôm nay món đầu thỏ cay sẽ không còn cơ hội để ăn nữa…
Ngược lại, Thời Tinh Tầm lại thần thái tươi tỉnh khiến người ta ghen tị.
Anh thậm chí còn có hứng thú dựa vào đầu giường xem lại bộ phim tôi đóng khi mới ra mắt.
“Anh xem đến lần thứ 34 rồi đấy, thoại còn thuộc hơn cả diễn viên chính là em nữa. Không thấy chán à?”
Tôi ngáp một cái, mắt lờ đờ nhìn màn hình máy tính bảng.
“Có em ở đó thì sao mà chán được.”
Chậc chậc, tên này chắc vừa học được khóa tán tỉnh nào đây.
Không tệ, cứ phát huy tiếp đi!
Bộ phim chiếu đến cảnh nam chính tặng cho nhân vật của tôi chiếc nhẫn cỏ tự làm và ngại ngùng tỏ tình, một phân cảnh kinh điển.
Thời Tinh Tầm bỗng nhiên nói:
“Hay là chúng ta công khai đi.”
Cái gì cơ?!
Sao anh nói nghe tự nhiên thế nhỉ?
? . ?
Tôi bị anh làm cho kiệt sức, chẳng buồn suy nghĩ, lập tức phản đối:
“Anh biết mà, mục tiêu của em là trước 30 tuổi được đứng trên sân khấu nhận giải thưởng danh giá. Em không muốn dựa vào độ hot của bất kỳ ai, cũng không muốn người khác khi nhắc đến em lại gắn liền với tên người khác.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Em muốn đường hoàng đứng ở đó, giành lấy những vinh quang thuộc về diễn viên Chu Thanh Nhiên.”
Thời Tinh Tầm khẽ nhíu mày, vẻ mặt suy tư rất nghiêm túc:
“Thế này đi, hay là anh làm rể nhà họ Chu? Lấy họ vợ, vậy có tính là anh dựa vào độ hot của em không?”
…
Anh cũng có thể nghĩ ra được kiểu đề nghị kỳ cục và cổ hủ như vậy cơ à?
Tôi nửa đùa nửa thật:
“Như thế chắc fan sẽ nghĩ cả hai chúng ta đều phát điên mất.”
Ai ngờ, Thời Tinh Tầm bĩu môi, quay lưng lại và dịch người ra xa tôi trên giường, như con chó lớn bị oan ức.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bóng lưng anh hơi cong lại, trông chẳng khác nào một chú chó bị giận dỗi.
Đừng tưởng quay lưng lại là tôi không biết anh đang nhìn cái két nhỏ bên cạnh giường mình nhé.
Mỗi lần buồn bực, anh đều ôm cái két đó.
Cái két sắt nhỏ ấy là thứ anh lén mua vào ngày chúng tôi nhận giấy đăng ký kết hôn.
Kể từ đó, tôi chưa từng thấy lại giấy chứng nhận kết hôn lần nào, vì nó đã bị anh khóa trong két rồi.
Trang sức, đồng hồ thì bày la liệt bên ngoài, nhưng giấy đăng ký kết hôn thì anh nhất định phải khóa kín.
Thôi được rồi, đàn ông cũng cần được dỗ dành…
Tôi chọc chọc vào lưng anh, trêu chọc:
“Anh không khóc đấy chứ~”
10
Thời Tinh Tầm lạnh lùng đáp:
“Không.”
Tôi hắng giọng, cố ý cao giọng làm nũng:
“Trời ơi, Thời Tinh Tầm, có ai từng nói với anh là trông anh lúc giận đáng yêu cực kỳ không?”
Thời Tinh Tầm rõ ràng ngừng thở trong giây lát, sau đó cứng ngắc quay lại, nhắm mắt dịch sát về phía tôi, tìm vị trí vừa vặn để ôm tôi vào lòng.
“Im đi, ngủ thôi.”
Hê hê hê, người thì lớn nhưng mà tính khí cũng không vừa đâu, bị tôi “bắt bài” rồi!
Xem ra tôi cũng có năng khiếu trở thành nhà tâm lý học về đàn ông phết.
Ngày mai tôi viết sách luôn, đặt tên là:
“Tình sâu tựa xương tủy: Bí mật tình nhân của Chu Thanh Nhiên”!!!
….
Dưới sự phối hợp nhịp nhàng giữa công ty quản lý và nền tảng phát sóng, bộ phim mới của tôi và Thời Tinh Tầm, “Mộ Chung”, được ra mắt đúng kế hoạch sau 20 ngày.
“Mộ Chung” là một bộ phim dân quốc mang hơi hướng chính luận.
Nhờ ekip hùng hậu và sản xuất công phu, phim nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng của nền tảng, thậm chí có xu hướng phá kỷ lục lịch sử.
Haizz, giờ tôi cũng thuộc nhóm “người nắm trong tay siêu phẩm bùng nổ” rồi nhé~
Do vụ việc ở show tạp kỹ, tôi và Thời Tinh Tầm phải tham gia rất nhiều hoạt động quảng bá cho phim. Điều này vô tình làm tăng thêm không ít khoảnh khắc tương tác “CP” giữa hai đứa.
Ví dụ như hôm nay, vì trong phim nam chính đã đặt nhẫn nhưng chưa có cơ hội trao tặng, nên đoàn phim “chu đáo” sắp xếp một màn Thời Tinh Tầm quỳ gối cầu hôn tôi để bù đắp “nuối tiếc trong phim”.
Nói thật, làm quá lố luôn, cứ như đang diễn thật vậy.
Trong ánh đèn flash chớp lia lịa, tôi ôm bó hoa hồng trắng khổng lồ, bị vây quanh bởi đoàn phim.
Thời Tinh Tầm quỳ một chân trên sân khấu, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vàng óng ánh lên tay tôi.
Tôi nhận ra, chiếc nhẫn này giống y hệt nhẫn trong phim, nhưng kích thước lại hoàn toàn vừa khít ngón tay tôi.
Thời Tinh Tầm hiếm hoi mỉm cười trước máy quay, chậm rãi nói câu mà nam chính chưa kịp thổ lộ trong phim:
“Nguyện cùng Tưởng tiểu thư, đồng hành đến tận chân trời.”
11
Khán giả bên dưới ngay lập tức phát cuồng.
“Mẹ ơi! Con sinh ra rồi đây aaaaa!”
“Chúng ta cùng sống hạnh phúc, không cần gì hơn!”
“Hôn đi! Hôn đi! Để tôi mang cả cục dân chính tới!”
Khung cảnh như hội hè đình đám, tiếng reo hò át cả tiếng loa sân khấu, dù đã chuyển sang phần tiếp theo mà không khí vẫn không hạ nhiệt.
Thời Tinh Tầm, tên này đúng là không biết uống nhầm loại thuốc gì.
Không chịu đứng yên tử tế, cứ rướn người sát lại tôi, còn muốn tạo thêm “phản ứng hóa học” giữa hai nhân vật chắc?
Tôi kéo micro ra xa, nhỏ giọng hỏi anh:
“Anh làm cái gì thế?”
Thời Tinh Tầm nghiêng đầu, cũng thấp giọng đáp lại:
“Một lát nữa đừng tùy tiện tháo nhẫn ra.”
???
Khoan đã, anh coi đây là cầu hôn thật luôn hả? Tôi chẳng lẽ phải thờ cái nhẫn này, mỗi tháng còn thắp hương cho nó sao?
Nhận ra suy nghĩ của tôi đang bay xa, anh bật cười trầm thấp:
“Chiếc nhẫn này không phải đạo cụ, là hàng thật.”
Hả?! Hả?? HẢ???
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.