Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ SAU KHI KẾT NỐI NHẦM MÁY IN CỦA SẾP Chương 4 Sau Khi Kết Nối Nhầm Máy In Của Sếp

Chương 4 Sau Khi Kết Nối Nhầm Máy In Của Sếp

9:55 chiều – 14/12/2024

Hứa Gia Dương là bạn trai cũ thời đại học của tôi. Hồi đó, là anh ta chủ động theo đuổi tôi.

Từ nhỏ mẹ tôi qua đời, bố tôi tái hôn, tôi được bà nuôi lớn. Có lẽ vì thiếu thốn tình cảm từ bé, nên chỉ cần ai đó quan tâm một chút, tôi đã cảm động rất lâu.

Trần Tinh Tinh là bạn học cấp ba của Hứa Gia Dương, đã theo đuổi anh ta nhiều năm, luôn lấy danh nghĩa bạn bè để làm đủ chuyện mập mờ.

Chúng tôi đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần chỉ vì cô ta.

Sau đó, anh ta dẫn tôi về gặp mẹ. Lúc ấy tôi mới biết gia đình anh ta rất khá giả. Nhưng ngày gặp mặt, mẹ anh ta chẳng tỏ vẻ gì thân thiện, ánh mắt như muốn nói rằng tôi chỉ đang nhắm vào tài sản nhà họ.

Hứa Gia Dương là một “mama boy” chính hiệu, chẳng mấy chốc chúng tôi chia tay. Từ đó, tôi chỉ tập trung kiếm tiền, không nghĩ ngợi gì thêm.

Hôm nay nếu không tình cờ gặp Trần Tinh Tinh, có lẽ tôi cũng quên sạch mọi chuyện rồi.
Nhưng cô ta cứ thích chọc tức, tôi cũng chẳng ngại gì.

Theo Châu Tịch Bạch 5 năm, tôi học được rất nhiều thứ, mà mảng “khẩu chiến” thì tôi tự tin mình không phụ sự dạy dỗ của anh.

“Cô… cô… cô…”

Trần Tinh Tinh tức đến mức nhướn mày, chỉ tay vào tôi mà nghẹn họng.

“Sơ Hạ, đừng có mà nói cứng, thật ra trong lòng cô đang ghen tị chết đi được, tự ti chết đi được chứ gì?”

Tôi cười nhạt:

“Tôi tự ti thì có ảnh hưởng gì đến việc khinh thường cô đâu.

“Cơ bệnh thì đi khám, đừng tìm tôi, tôi không phải bác sĩ thú y.”

Người có tố chất thì gặp mạnh sẽ mạnh, gặp yếu sẽ nhường.

Chửi xong, miệng sạch sẽ, nhịn xuống thì lòng sẽ bẩn.

Chốt lại một chữ: Sướng!

13

“Sơ Hạ, nghe nói giờ cô làm thư ký cho người ta, chẳng biết là thư ký hay ‘bé đường’ nữa?”

Trần Tinh Tinh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục công kích tôi.

“Dù có cố gắng thế nào thì cũng không hóa phượng hoàng được đâu. Có người sinh ra đã mang số nghèo, có người lại là công chúa từ trong trứng.”

Tôi từ tốn vỗ tay, cười nhẹ nhàng:

“Cô nói mình là công chúa, vậy nói xem, công chúa của KTV nào?”

Cô ta sững sờ, chỉ tay vào tôi: “Cô… cô…”

Tôi lại cười:

“Cô có rau dính trên răng kìa.”

Trong lòng thầm nghĩ: Cuộc đời là một vở kịch, tức giận với chó thì chẳng đáng.

Người khác chửi tôi, là do họ không có tố chất.
Tôi chửi người khác, cũng là vì họ không có tố chất.

“Sơ Hạ, cô nghĩ mình là cái thá gì?”

Trần Tinh Tinh điên tiết, không chửi lại được nên giậm chân tức tối.

“Ai cho cô cái quyền nói chuyện kiểu đó với tôi?”

Tôi chưa kịp đáp thì một giọng nói cất lên từ bên cạnh: “Tôi cho cô ấy quyền đó.”

Tôi quay qua, không biết từ lúc nào, Châu Tịch Bạch đã đứng ngay bên cạnh tôi.

“Xì, anh là ai chứ?”

Trần Tinh Tinh tỏ vẻ khinh khỉnh liếc nhìn anh.

Nhưng vừa dứt lời, Hứa Gia Dương đã vội vã bước đến.

“Tổng giám đốc Châu, xin lỗi vì đã thất lễ, tôi vẫn chưa có cơ hội gặp anh.”

Anh ta cúi đầu đầy lịch sự và sốt sắng, đưa tay ra bắt.

Châu Tịch Bạch chẳng buồn đáp lại, chỉ lười biếng liếc mắt một cái.

“Ồ, tôi cứ tưởng ai, hóa ra là công tử nhà họ Hứa.”

Anh ấy nhếch môi cười mỉa:

“Buổi tiệc này đúng là, ai cũng vào được.”

Sau đó, anh ấy quay sang nhìn tôi:

“Thư ký Tô, chúng ta đi tìm chỗ sạch sẽ hơn.”

Hứa Gia Dương nhanh chóng bước lên chặn lại:
“Tổng giám đốc Châu, về vụ đấu thầu giai đoạn hai, mong anh có thể cho công ty chúng tôi một cơ hội.

“Tôi và Sơ Hạ là bạn cũ, không ngờ cô ấy giờ lại làm thư ký cho anh.”

Châu Tịch Bạch khẽ bật cười, cúi đầu, giọng mang chút trêu chọc: “Bạn cũ?”

Tôi bất lực: “Bạn trai cũ.”

Hứa Gia Dương vội vàng giải thích:

“Hạ Hạ, chuyện ngày xưa là lỗi của anh. Khi đó mẹ anh luôn nghĩ em không xứng với anh, anh cũng không có cách nào…”

“Không xứng với anh? Cô ấy xứng với cậu tám trăm lần luôn, còn thêm vài đường cong nữa!”

Châu Tịch Bạch bật cười lạnh.

“Con lươn trơn một chút nước đã tưởng mình là hải sản?”

Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi rời đi. Trước khi bước đi, anh quay lại, ném thêm một câu:

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“À đúng rồi, dự án thầu giai đoạn hai, giờ do Sơ Hạ toàn quyền phụ trách.”

14

Nhưng điều tôi không ngờ là chẳng bao lâu sau, Hứa Gia Dương lại lén tìm đến tôi.

“Hạ Hạ, ngày đó anh chia tay em cũng là bất đắc dĩ. Anh đau khổ suốt một thời gian dài.”

Tôi cười nhạt:

“Ngày chia tay, tôi cười lén cả đêm đấy.

“À, với lại, đừng kể với ai là tôi từng hẹn hò với anh, thật sự tôi mất mặt lắm.”

Hứa Gia Dương cố nắm lấy tay tôi, nhưng tôi hất ra với vẻ chán ghét.

“Hạ Hạ, dự án thầu của Châu Tịch Bạch rất quan trọng với anh. Em giúp anh một chút được không?

“Em cũng biết, ngày trước mẹ anh chỉ phản đối vì hoàn cảnh gia đình em. Nếu lần này anh thắng thầu, bà nhất định sẽ không còn ngăn cản chúng ta nữa.

“Anh không thích Trần Tinh Tinh, em biết mà…”

Tôi cố nhịn cảm giác buồn nôn.

“Hứa Gia Dương, anh lấy đâu ra tự tin như vậy thế?

“Một đống rác tôi vứt đi sáu năm trước, anh nghĩ giờ tôi vẫn còn muốn à?

“Nước hắt đi, đến cái chậu tôi còn không thèm giữ lại.”

Có vài người khi nhắc đến chỉ như một vết nhơ trong đời, khiến bạn chẳng dám ngẩng đầu lên.

Đúng lúc đó, Châu Tịch Bạch đứng bên cạnh, gương mặt hiện rõ nụ cười như đang xem kịch hay, giọng nói trầm thấp xen chút mỉa mai:

“Thẩm mỹ chọn đàn ông của thư ký Tô, đúng là đáng lo ngại.”

Tôi không phục, vội đáp: “Đó là chuyện cũ rồi.”

Rồi không kìm được, tôi hỏi lại anh ấy:

“Anh biết Hứa Gia Dương từ khi nào vậy?”

Châu Tịch Bạch cười khẩy:

“Con riêng của nhà họ Hứa. Gần đây ông cụ nhà đó không còn sống được bao lâu, cậu ta đang cố gắng tranh giành tài sản với mấy ông anh trai. Với năng lực như cậu ta, ra đây chỉ để làm trò cười thôi.”

Tôi sững người: “Anh ta… là con riêng sao?”

Châu Tịch Bạch liếc tôi một cái, vẻ mặt như muốn nói cô đúng là ngốc: “Bạn trai cũ của cô, cô không biết?”

Haha, nghĩ đến bộ mặt của mẹ anh ta ngày trước, cứ làm như nhà mình sắp có ngôi báu để truyền thừa không bằng.

Tôi thầm mắng bản thân, lại mất mặt trước Châu Tịch Bạch.

Đang định lơ đi thì điện thoại tôi rung lên, nhóm chat “Hội hóng chuyện” lại có thông báo mới.

“Thư ký Tô, tại sao tôi không có trong nhóm này?”

Giọng Châu Tịch Bạch vang lên ngay sau lưng, làm tôi giật mình, vội che màn hình lại.

“Haha, chỉ là nhóm chat nhân viên bình thường thôi mà.”

Anh ấy nheo mắt, cúi sát người tôi hơn:

“Sao tôi cứ cảm thấy, cô đang nói xấu tôi?”

Tôi cười gượng, đầy chột dạ:

“Haha, làm gì có…”

“Vậy đưa tôi xem thử.”

“Không được!”

Nhưng anh ấy bất ngờ giật lấy điện thoại. Tôi vội vàng nhảy lên tranh lại.

Tên này chơi xấu, giơ điện thoại lên cao. Tôi nhảy lên mãi mà không với tới, cao gót lại hơi cao, không cẩn thận, suýt chút nữa té ngã.

Anh ấy nhanh tay giữ lấy tôi. Thế là tôi ngã thẳng vào vòng tay anh.

Bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ…

Mùi nước hoa gỗ nhẹ nhàng trên người anh thoảng qua mũi tôi, xen lẫn chút hơi rượu.

Mặt tôi đỏ bừng, vội đứng thẳng dậy muốn đi, nhưng anh lại siết nhẹ tay, ôm lấy eo tôi.

“Đừng cử động.”

Giọng nói của anh ấy trầm khàn, mang chút lạ lẫm. “Thư ký Tô, cô… bị lộ rồi.”

Ánh mắt anh ấy khẽ hạ xuống.

“Cái đó… rơi mất rồi.”

Cái đó?

Châu Tịch Bạch hơi nhíu mày, dường như đang tìm từ: “Cái gì nhỉ? À… miếng dán ngực?”

Tôi cúi đầu xuống nhìn, phát hiện bên trái… miếng dán ngực thật sự rơi mất rồi.

Trời ơi, tôi muốn độn thổ luôn!

Anh ấy giữ tôi lại bằng một tay, tay còn lại cởi áo vest ra, khoác lên người tôi.

Trên xe về, tôi lặng lẽ ngồi, siết chặt áo vest của anh ấy, quấn quanh mình.

Bầu không khí ngượng ngùng đến khó tả, mỗi giây trôi qua dài như cả năm.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận