Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ SAU KHI KẾT NỐI NHẦM MÁY IN CỦA SẾP Chương 6 Sau Khi Kết Nối Nhầm Máy In Của Sếp

Chương 6 Sau Khi Kết Nối Nhầm Máy In Của Sếp

11:48 chiều – 14/12/2024

17

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Thư ký Tô, là tôi.”

Giọng Châu Tịch Bạch vọng lại từ ngoài cửa.

“Có… có chuyện gì à?”

Giọng anh ấy trầm ấm:

“Kiện hàng của em được giao nhầm sang chỗ tôi.”

Chúng tôi sống sát vách, việc giao nhầm hàng thực ra khá thường xuyên.

Tôi hít một hơi sâu, mở cửa.

Anh ấy đưa cho tôi một thùng giấy:

“Mở ra mới biết không phải của tôi.”

Anh giải thích, ánh mắt nhìn tôi mang theo chút gì đó khó tả.

“Cảm ơn.”

Tôi nhận lấy, vừa nhìn vào trong hộp thì muốn chết đứng tại chỗ.

Chết tiệt! Đây chẳng phải là món đồ chơi mà cô bạn thân mua tặng tôi sao…

Trời ơi, tôi muốn rời khỏi hành tinh này ngay lập tức.

Có tia sét nào đánh tôi chết luôn không? Tôi không đùa đâu!

Mặt tôi đỏ bừng, lập tức đẩy Châu Tịch Bạch ra ngoài.

“Cảm ơn.

“Ngủ ngon.”

Tựa lưng vào tường, tôi cảm giác ý thức của mình hỗn loạn cả lên.

Mùi nước hoa gỗ thoang thoảng trên áo anh vẫn còn trong không khí, len vào mũi tôi.

Rõ ràng tôi không uống rượu, nhưng đầu óc cứ choáng váng, cảm giác hơi “say”.

Không biết bao lâu sau, trong cơn hỗn loạn, tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Sơ Hạ, là tôi.”

Tôi hít sâu, mở cửa.

Châu Tịch Bạch bước vào, đóng cửa lại sau lưng.

Anh tiến lại gần, ánh sáng mờ nhạt trong đêm làm đôi mắt anh ánh lên một vẻ đặc biệt.

Tôi vô thức lùi lại, và cuối cùng bị anh ép vào một góc tường.

Khoảng cách gần như vậy, ánh mắt giao nhau, tim tôi đập loạn nhịp.

“Vì sao mua mấy thứ đó?”

Anh cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.

“Tôi…”

Tôi vừa xấu hổ vừa bối rối, không biết phải trả lời thế nào.

“Chị nguyệt vẫn chưa tới à?”

“Ừm…”

Hơi thở của anh lướt qua vành tai tôi, làm cổ họng tôi khô khốc, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác khó tả.

“Còn nhớ lời bác sĩ nói không?”

Anh cúi đầu, ánh mắt nóng rực, giọng nói cũng khàn đi.

“Thư ký Tô, hay thử tôi đi?”

“Th… thử gì cơ…”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã áp tôi vào cánh cửa và hôn tới tấp.

Tôi hoàn toàn không phòng bị, nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa dồn dập.

Phải một lúc lâu anh mới buông tôi ra, tôi thở hổn hển, đầu óc thiếu oxy.

“Châu Tịch Bạch, anh… anh điên rồi sao?”

Tay tôi nắm lấy áo anh, hơi thở gấp gáp.

Ánh mắt anh lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nhìn thẳng vào tôi:

“Nếu em còn chọc tôi, tôi thực sự sẽ điên mất.”

“Châu Tịch Bạch, chúng ta… không được…”

Tôi chống tay vào vai anh, cố gắng lấy lại chút lý trí.

“Vậy tôi đi?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt không rời.

“Tôi…”

“Sơ Hạ, em thực sự không cần tôi?”

Anh ấy cúi đầu, giọng nói pha chút ấm ức.

Tôi đỏ mặt, lí nhí:

“Không phải ý tôi như vậy…”

“Vậy thì… chúng ta nói chuyện đàng hoàng nhé?”

Giọng anh trầm thấp, khàn khàn.

“Nói chuyện gì?”

“Cuốn tiểu thuyết của em có vài chỗ không thực tế, tôi nghĩ cần sửa lại nhận thức của em.”

Anh siết chặt tay, ghé sát tai tôi, giọng nói đầy quyến rũ: “Chúng ta… lên giường nói?”

Tôi thề, khi đó tôi thực sự muốn đẩy anh ra.

Nhưng bầu không khí đã quá nóng bỏng.

Hơn nữa, tôi đã kìm nén quá lâu.

Dĩ nhiên, Châu Tịch Bạch cũng chẳng khá hơn.

Tóm lại, đêm đó chúng tôi “nói chuyện” đến mức cả lưng và eo đều mỏi nhừ.

18

Buổi sáng tỉnh dậy, nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, trong đầu tôi chỉ hiện lên hai chữ: Chết tiệt!

Tôi bị sắc làm cho mờ mắt rồi…

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Sao có thể vì vài câu nói của anh ấy mà tôi mất hết lý trí thế này?

Tôi lén lút xuống giường, nhặt quần áo mặc vào.

Đột nhiên cảm thấy có một dòng ấm chảy ra từ bụng dưới.

Trời đất ơi, “chị nguyệt” của tôi đến rồi!

Không thể không cảm thán:

“Châu Tịch Bạch, anh đúng là… dùng tốt thật.”

Tôi nhanh chóng thay băng vệ sinh, chuẩn bị chuồn đi.

Nhưng vừa bước vào phòng khách, giọng khàn khàn quen thuộc vang lên từ phía sau:

“Định đi đâu?”

Tôi quay đầu lại, thấy Châu Tịch Bạch đang tựa vào khung cửa phòng ngủ.

Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, để lộ thân trên rắn chắc với những dấu vết… tác phẩm của tôi.

Mặt tôi đỏ bừng:

“Đi làm…”

“Đừng đi.” Anh xoa đầu, giọng lười biếng.

“Không được, không thể đi muộn…” Tôi cố gắng đáp lại một cách cứng nhắc.

“Hừ, người nào mấy hôm trước không nói thế.”

Anh ấy không ngại ngùng gì mà trêu chọc tôi.

“Tôi… tôi đã nhận thức sâu sắc về những suy nghĩ sai lầm trước đây.” Tôi lúng túng giải thích.

“Hôm nay là thứ Bảy.” Anh bình thản nói.

Tôi: “…”

Tại sao lại là thứ Bảy! Đây là lần đầu tiên tôi ghét cuối tuần đến vậy…

“Tôi… tôi đi làm chút đồ ăn sáng…”

Tôi vội vàng trốn vào bếp, nấu một chút cháo trắng.

Khi bưng cháo ra, anh đã tắm xong và thay đồ chỉnh tề.

Chúng tôi ngồi im lặng tại bàn ăn, ăn xong bữa sáng mà không ai nói gì.

Cuối cùng, anh không nhịn được mà lên tiếng:

“Sơ Hạ, em không có gì muốn nói à?”

Tôi ngẩn người, im lặng một lúc lâu rồi nhỏ giọng: “Ăn no rồi thì anh… đi đi…”

Anh thở dài, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi:

“Hôm qua em hành tôi tới tận 3 giờ sáng, giờ chỉ một bát cháo trắng là định đuổi tôi đi à?”

Mặt tôi đỏ bừng: “Câu này là ý gì chứ!”

“Vậy… để lát nữa tôi nấu cho anh nồi súp rùa?”

Tôi cẩn thận đáp lại, rồi nhắc nhở anh:

“Hôm qua… là anh tự tìm đến đấy nhé…”

Người không lợi dụng cơ hội là đồ ngốc.

Hơn nữa, chính anh là người chủ động khiêu khích tôi, việc này, một bàn tay sao có thể vỗ thành tiếng?

Châu Tịch Bạch nghiến răng, chất vấn tôi:

“Chúng ta là gì của nhau?”

Tôi ngập ngừng:

“Bạn giường? Đối tác trên giường?”

“Sơ Hạ, em coi tôi là cái gì? Dụng cụ hay thuốc dẫn?”

Anh ấy tức đến mức thở không đều, ánh mắt trừng trừng nhìn tôi.

“Không ngờ em giỏi chơi thế, lừa tình lừa thân xong thì phủi tay vô trách nhiệm!”

Từng câu trách móc của anh khiến tôi có cảm giác mình chính là một gã tra nam lạnh lùng, bỏ chạy sau khi xong việc.

“Tôi đợi em 5 năm, là để cưới em làm vợ, không phải để làm bạn giường hay đối tác!”

Tôi sững sờ, không dám tin vào tai mình.

Anh nói, anh đợi tôi 5 năm…

Toàn thân tôi như đông cứng lại:

“Tại sao lại đợi tôi…”

“Đợi em tỏa sáng rực rỡ.

“Đợi em hiểu rõ trái tim tôi.

“Và đợi em hiểu rõ chính trái tim mình.”

Từng lời của anh như đâm thẳng vào tim tôi.

Trong mắt anh ánh lên một chút khao khát, anh nhìn tôi chằm chằm:

“Sơ Hạ, bao năm qua, tôi không tin em chưa từng rung động vì tôi.”

Lời anh ấy vừa như chất vấn, vừa như chạm đúng điểm yếu của tôi.

Đúng vậy, nếu nói tôi chưa từng rung động, thì là nói dối.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai bảo vệ tôi một cách kiên định như vậy.

Khi mẹ kế đến công ty làm nhục tôi, anh đã giúp tôi đáp trả bằng chính sự cứng rắn của mình.

Cũng chính anh dạy tôi thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình, đưa bà nội ra ngoài để sống cuộc đời tốt hơn.

Khi tôi đi tiếp khách và bị cố tình quấy rối, Châu Tịch Bạch không chút do dự cầm chai rượu đập thẳng vào đầu người kia.

Anh tức giận quát tôi:

“Thư ký Tô, cô làm thư ký cho tôi, không phải đi làm tiếp viên.”

Từ đó, trong mọi bữa tiệc, đều là anh uống rượu thay tôi.

Năm thứ ba sau khi tốt nghiệp, bà nội tôi đột ngột qua đời vì tai biến mạch máu não. Anh giúp tôi lo liệu mọi việc, duyệt cho tôi một tháng nghỉ phép, còn ném cho tôi một tấm thẻ:

“Muốn đi đâu thì đi, muốn mua gì thì mua. Tâm trạng tốt rồi hãy quay lại làm việc.”

Những năm qua, theo chân anh, tôi từ một cô gái tự ti, nhút nhát trở thành người tự tin, đầy ánh sáng.

Từ hai bàn tay trắng đến cuộc sống vật chất đủ đầy, tinh thần phong phú.

Tất nhiên cũng có những lúc tôi rung động. Nhưng mỗi khi nhận ra điều đó, tôi liền tự buộc bản thân phải dẹp bỏ suy nghĩ ấy.

Tôi tự nhắc mình nhớ đến sự độc mồm, vô tình của Châu Tịch Bạch.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận