Giang Duệ im lặng, không nói gì. Trong lòng tôi lo lắng không thôi, định mở miệng thì đột nhiên tay bị kéo mạnh. Không kịp phản ứng, tôi ngã vào lòng Giang Duệ.
Trong bóng tối, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mờ ảo, bóng dáng Giang Duệ trở nên mờ nhạt. Khoảng cách đột ngột thu hẹp. Hơi thở nóng bỏng phả sát vào cổ tôi.
“Vậy thì chứng minh cho tôi thấy đi.”
Lời Giang Duệ có vẻ như… bảo tôi hôn anh ấy. Nhưng trước đây anh thậm chí còn không cho tôi nắm tay chứ đừng nói là hôn.
Chắc tôi hiểu nhầm rồi?
Tôi thử rướn người đến gần môi anh:
“Vậy, em hôn nhé?”
Tưởng chừng sẽ bị anh đẩy ra ngay lập tức. Không ngờ Giang Duệ lại kiềm chế được cảm xúc. Anh vòng tay ôm tôi, giữ tôi chặt trong lồng ngực.
“Muốn hôn thì hôn đi.”
Nói như thể tôi muốn hôn anh ấy lắm vậy.
Chẳng phải anh bảo tôi làm sao?
Tôi cứng mặt, nhanh chóng chạm môi vào môi anh một cái.
Giang Duệ không hài lòng, nhướn mày:
“Chỉ vậy thôi à?”
Thái độ cùng câu nói đó củuKhanh khiến tôi ngạc nhiên không thôi. Không những không đuổi tôi đi, mà còn có vẻ như muốn thêm nữa.
Bàn tay đang đặt ở eo tôi dần nắm chặt hơn. Ánh mắt anh quá mờ ám và mạnh mẽ. Nhìn vào đôi mắt đó, tôi cảm thấy hoảng loạn, vô thức che môi lại:
“Cái đó phải trả thêm tiền.”
“Tiền gì, tôi có thể trả được.”
“… Tiền để quay lại.”
Ánh mắt nóng bỏng của anh từ từ rút lui.
Giang Duệ cười nhẹ một tiếng rồi buông tay. Tôi tưởng anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ lại nói được.
“Vũ Diệu, những câu từ miệng em nói ra, tốt nhất phải có một câu là thật.”
Ngón tay Giang Duệ chậm rãi lướt qua môi tôi.
Đôi mắt đen của anh ẩn chứa cảm xúc dâng trào, mạnh mẽ đến mức kinh ngạc.
Tim tôi như muốn nổ tung, nhịp tim đập loạn xạ. Mặt tôi đỏ bừng từ cổ lên đến tai.
18
Sau khi quay lại với nhau, Giang Duệ không hiểu sao lại thay đổi, đi đâu cũng phải mang tôi theo.
Tôi như một món phụ kiện, mỗi ngày theo anh đi công ty, bị anh kéo đi hết chỗ này đến chỗ kia.
Tôi bảo tôi chán. Anh đưa cho tôi một đống sách dày như gạch bảo đọc.
Tôi bảo tôi đâu đến mức chán thế. Giang Duệ liếc tôi một cái, lạnh lùng nói:
“Có đấy.”
…
Mấy ngày trôi qua, tôi đọc sách đến mức mắt mỏi nhừ, mặt mày xanh xao.
Chiều tà buông xuống, mặt trời khuất sau đám mây thấp.
“Em học đến đâu rồi?”
Anh hỏi khi công việc xong xuôi, thong thả bước lại gần. Tôi chớp mắt, cố gắng mở mắt ra, đáp một cách vô cảm:
“Chim hoang sử dụng tài sản tài chính giao dịch để bắt lấy vi phân, giả sử Maugham phát minh ra bê tông, kết hợp với tuần hoàn máu, nướng ra C Language sẽ giòn rụm, nếu không sẽ tăng ma sát mặt đất, làm trầm trọng thêm bệnh viêm khớp.”
“… Cái gì mà lộn xộn thế này, thôi đừng học nữa.”
Giang Duệ xoa trán, kéo tôi đứng dậy.
Hôm nay anh mặc rất lịch lãm và sang trọng. Áo vest thẳng thớm bên ngoài, chiếc áo khoác dài màu đậm che đến tận đầu gối. Chiếc kính vàng trên sống mũi cao, làm anh càng thêm kiểu cách.
Tên ngốc giả vờ sang chảnh.
Tôi nghiến răng, trong lòng thầm mắng. Nhưng rồi lại cố tình tiến lại gần vài bước, vòng tay qua eo anh, ngẩng đầu lên đòi hôn:
“Chồng thật tuyệt, em muốn hôn anh lắm.”
Dự định là sẽ làm anh thấy buồn nôn.
Đây là văn phòng của anh, lại là lúc giữa ban ngày ban mặt. Ai ngờ Giang Duệ chỉ cười nhẹ, một tay kéo tôi vào lòng:
“Được rồi, đến đây, hôn em.”
Tôi ngượng ngùng từ chối:
“Thế này không được ổn lắm đâu.”
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân của thư ký đi qua đi lại ngoài hành lang.
Giang Duệ ôm tôi lên bàn làm việc, lòng bàn tay anh nóng rực xuyên qua lớp vải khiến tôi run rẩy:
“Không ổn thật.”
“Nhưng không thể cản được cái nhiệt tình của em.”
Ánh mắt anh mờ mịt, giữ tôi chặt trong vòng tay.
19
Ai nhiệt tình chứ?
Tôi nghiến răng, không tin anh dám làm gì tôi, ngẩng đầu hôn vào yết hầu anh.
Thế là gáy tôi bị giữ chặt, sự rung động từ cổ họng anh truyền tới tim tôi từng chút một.
Mặt tôi hơi nóng lên.
May mắn là thư ký gõ cửa thông báo khách đến. Lúc này Giang Duệ thở dài, nhẹ nhàng vặn cằm tôi, cuối cùng buông tôi ra.
“Em chơi đi, chờ anh xong việc, anh sẽ đưa em đi ăn món Pháp em thích.”
Tôi đứng ngây người nhìn cánh cửa đã đóng lại.
Anh này không phải là kiểu người tao nhã giả vờ. Anh chính là kiểu người như thế.
“Thật chẳng ra sao, hôn một cái mà đỏ mặt tận gót chân.”
Hệ thống đột nhiên lên tiếng, cười khẩy.
“Chị lo cái gót chân tôi làm gì? Có thời gian thì đi mà tối ưu hóa cái mạng của chị đi.”
Cảm giác nóng bỏng trên mặt vẫn chưa tan hết. Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, nghe thấy vậy càng bực mình.
Hệ thống bị tôi chửi liền cúi đầu, nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Nhưng tôi cảm thấy Giang Duệ hiện giờ đối với em có vẻ quá tốt.”
“Anh ấy không phải nghiêm túc chứ?”
“Đến lúc chia tay thì làm sao đây?”
Tôi mím môi, nhắc nhở:
“Chắc cậu quên mất là anh ấy còn có một người con gái trắng ngọc thanh mai trúc mã chứ?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHệ thống im lặng một lúc, rồi đáp lại:
“Cũng phải.”
“Hy vọng họ sẽ tranh cãi nhiều hơn, để chúng ta sống qua ba tuần này thôi.”
Đột nhiên trong lòng tôi dâng lên một cơn uất ức.
Tôi cảm thấy thật khó chịu, không chờ Giang Duệ nữa mà tự mình rời đi.
Xong rồi…
Chắc là do ít gặp mấy anh chàng cơ bắp quá, đầu óc bắt đầu không tỉnh táo rồi.
Tôi cẩn thận mở một tài khoản Weibo mới đăng ký rồi bắt đầu phát điên:
“Nam mô nam mô a di đà. Áp lực lớn quá, tôi muốn điên rồi, chở tôi đi ngắm trăng, giá cả thì bàn sau.”
Chẳng mấy chốc đã có người trả lời:
“A di đà.”
Người trả lời cũng là một tài khoản mới đăng ký.
Tôi không quan tâm, vì làm những chuyện không được công khai thì tài khoản ảo mới là tiện nhất.
Cố gắng lấy lại tinh thần, tôi gửi tin nhắn cho Giang Duệ:
“Chồng yêu, tối nay em có việc nên không về nữa.”
Giang Duệ không trả lời tôi.
20
Đêm khuya yên tĩnh.
Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi Giang Duệ, chạy một mạch dưới ánh trăng.
Chẳng kịp thở dốc, tôi chạy đến góc khuất sau biệt thự, leo lên chiếc xe mô tô đã đợi sẵn.
Chiếc xe máy màu đen đậu bên lề đường. Cách đó không xa, trong bóng tối, có một người đang đứng, dáng người cao lớn, mảnh mai.
Anh dựa lưng vào tường, tay nắm điếu thuốc, cúi đầu châm lửa. Ngọn lửa bùng lên, cháy bỏng, tỏa ra khói trắng mù mịt.
Từ góc độ của tôi nhìn lại, chỉ thấy được sống mũi thẳng tắp và cằm sắc nét của anh.
Tôi hạ thấp giọng, vẫy tay về phía anh:
“Anh đẹp trai, tôi đến rồi, chiếc xe thật ngầu.”
“Ừm.”
Anh chỉ phát ra một tiếng từ mũi, sau đó quay mặt lại, trên môi khẽ nở nụ cười, nhưng không phải là nụ cười thật sự.
Cả người tôi đột ngột mất hết hứng thú khi nhìn thấy mặt của người đàn ông.
Tôi trợn tròn mắt, sắc mặt chợt tối sầm:
“Sao là anh?”
“Em không muốn gặp tôi sao?”
Giang Duệ giọng trầm lạnh hỏi.
“Không, sao có thể chứ.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh.
Hay quá, ngoại tình đến mức gặp ngay chồng mình rồi.
Cứu cứu, có ai online không, làm sao bây giờ, cần cứu mạng gấp!!!!
Giang Duệ dập tắt điếu thuốc rồi bước lại gần:
“Muốn đi chơi xe mô tô không? Muốn đi ngắm trăng không?”
Tôi định quay lại đi về:
“Đột nhiên em thấy hơi buồn ngủ, muốn về nhà rồi.”
“Vũ Diệu.”
Giang Duệ ngừng cười, vươn tay dài nắm lấy cổ tay tôi.
“Nhớ nhé, em là người có bạn trai rồi.”
Giọng nói trầm thấp, đầy uy hiếp, vang trong đêm gió mát làm tôi rùng mình một cái.
Tôi đáp qua loa, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi tủi thân.
Rõ ràng trong lòng anh ấy có người khác mà lại cứ quản tôi.
Với vẻ mặt đầy mệt mỏi cùng chán chường, tôi chuẩn bị quay về nhà, nhưng Giang Duệ lại gọi tôi lại:
“Lên xe đi.”
Tôi có chút bực bội, bắt đầu nói không nghĩ ngợi:
“Có hai bước nữa là đến nhà rồi, em đâu mức lười biếng đến mức không đi bộ nổi.”
Giang Duệ liếc tôi một cái:
“Không phải em bảo muốn đi chơi xe và ngắm trăng sao? Không đi nữa à?”
À.
Tôi ngoan ngoãn lên xe, nhưng vẫn không kìm được lẩm bẩm:
“Không có món chính thì ăn chút bánh ngọt cũng được.”
Giang Duệ nghiến răng, giọng anh căng thẳng:
“Vũ Diệu!”
Tôi vội vàng vòng tay qua eo anh:
“Eo anh mềm quá, thích quá đi.”
Giang Duệ hừ một tiếng.
Đêm gió mang hơi lạnh, Giang Duệ lái xe đưa tôi trên con đường núi. Anh lái nhanh nhưng rất vững vàng.
Nhanh đến mức tim tôi đập thình thịch. Nhưng lại vững đến nỗi tôi cảm thấy như không gì có thể lay chuyển được.
Giang Duệ cất tiếng, giọng nói trôi theo chiều gió:
“Trăng đẹp không?”
Tôi nhìn lên ánh trăng sáng treo cao, ôm chặt lấy eo anh rồi nở nụ cười tươi tắn:
“Đẹp lắm.”
21
Thời gian trôi nhanh, chỉ còn một ngày nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Thời gian này Giang Duệ đối xử với tôi rất tốt, ánh mắt anh luôn nồng nhiệt và dính líu.
Nụ hôn của anh luôn vội vã và nặng nề. Trong những nụ hôn say đắm, môi và răng quấn chặt lấy nhau, cho đến khi tôi bị anh hôn đến mức mi mắt ướt đẫm, cả người mềm nhũn thì anh mới buông tôi ra. Sau đó anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, hỏi:
“Vũ Diệu, em có phải là không thể sống thiếu tôi rồi không?”
“Hôn tôi rồi, thì phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.