Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ CHỈ YÊU MÌNH EM Chương 3 Chỉ Yêu Mình Em

Chương 3 Chỉ Yêu Mình Em

10:03 sáng – 19/12/2024

10

Không đợi tôi kịp phản ứng, Giang Dục đóng sầm cửa xe, rồi lái xe đưa tôi rời đi.

“Anh định đưa em đi đâu?” Tôi nhìn về phía anh.

Ánh sáng từ đèn đường chiếu vào trong xe, làm khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối.

“Đến nơi em sẽ biết.”

“Nhưng Giang Dục, anh cứ thế bắt cóc em đi như vậy, là không đúng đâu.”

“Vậy em sống chung với người đàn ông khác, điều đó là đúng sao?”

Tôi: “…”

Không muốn tiếp tục đôi co, tôi im lặng.

Chiếc xe phóng nhanh trên đường, cuối cùng dừng lại ở một khu căn hộ cao cấp gần khu biệt thự Kim Thịnh.

Giang Dục kéo tay tôi, dẫn đến một căn hộ ở tầng trên cùng.

Nhìn cách bày trí, có lẽ đây là nơi ở riêng của anh ấy.

Sau khi mở studio, mua biệt thự và cả căn hộ sang trọng, có vẻ mấy năm sau khi chia tay, sự nghiệp của Giang Dục đã phát triển rất tốt.

“Vào đi.” Anh mở cửa, nhìn tôi.

Tôi có chút lưỡng lự.

Giọng nói đầy mỉa mai của Giang Dục vang lên đúng lúc:

“Sao thế? Tôi cho em chưa đủ à?”

Siết chặt tấm thẻ trong tay, tôi bước vào.

Khác hẳn với sự lạnh lùng mà anh ấy thể hiện, căn hộ lại được trang trí với tông màu ấm áp, mang đến cảm giác rất thoải mái và dễ chịu.

Kỳ lạ là, phong cách của căn nhà này khiến tôi cảm thấy có chút quen thuộc.

“Từ giờ em sẽ sống ở đây. Tôi ở lại công ty.” Giang Dục nói, giọng điệu lạnh nhạt.

“Tại sao em phải sống ở đây?”

Tôi xoay người, đối mặt với anh.

Nghe vậy, ánh mắt anh thoáng vẻ khó chịu:

“Em ở bên Tần Phong vì anh ta lo cho em ăn ở, lại còn cho tiền. Tôi cho em điều kiện tốt hơn, người thông minh sẽ biết chọn cái nào.”

“Nhưng anh ấy là bạn trai em.”

Tôi tiến một bước, rút ngắn khoảng cách giữa tôi và anh, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Giang Dục, vậy chúng ta là gì? Là bạn bè? Là người yêu? Hay là thứ gì khác?”

11

Lời tôi vừa dứt, tôi rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Giang Dục khựng lại.

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt như có một cảm xúc nào đó sắp bùng phát, nhưng rồi bị anh mạnh mẽ đè nén lại.

Anh đẩy tôi ra, giọng nói lạnh lùng:

“Chỉ là lòng thương hại mà thôi. Tô Niệm Niệm, tôi, Giang Dục, chưa bao giờ là người để em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Nói xong câu đó, anh quay người rời khỏi.

Trong căn hộ rộng lớn, chỉ còn lại mình tôi.

Nhìn về phía cửa một lúc, tôi ngẩn ngơ.

Rồi tôi thở dài, khẽ mỉm cười chua chát.

Giống như tôi chưa bao giờ quên được cuộc chia tay ba năm trước, Giang Dục cũng vậy.

Tôi không ở lại lâu, để tấm thẻ mà Giang Dục đưa trên bàn trà, rồi bắt xe về nhà.

Đêm hôm khuya khoắt, phòng của anh trai và chị dâu tôi đã yên ắng từ lâu.

Tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi mới ngủ được.

Sáng sớm, điện thoại của tôi réo inh ỏi, đánh thức tôi dậy.

“Tô Niệm Niệm, em đang ở đâu?”

Vừa bắt máy, giọng điệu cáu kỉnh của Giang Dục đã vang lên.

“Tôi về nhà rồi.” Tôi đáp thản nhiên.

Vẫn còn chút ngái ngủ, tôi chẳng để anh ta kịp nói thêm gì, đã tiếp lời:

“Tôi đúng là yêu tiền, nhưng không phải tiền của ai tôi cũng yêu. Hiện tại, tôi chỉ yêu tiền của anh Tần Phong thôi.”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.

Tôi bước xuống giường, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

Như thường lệ, tôi đi chợ, nấu ăn, quay video.

Chuyện hôm qua đã bị tôi gạt sang một bên.

Cuộc sống dù có nhiều điều không thuận lợi, nhưng sống tốt hôm nay và mai sau mới là điều quan trọng nhất.

Ban đầu, tôi định để anh trai quay về lấy cơm hộp. Ai ngờ, anh ấy nhắn tin báo bận:

“Công việc tới tay bất ngờ, anh không dứt ra được.”

Không muốn chạm mặt Giang Dục, tôi đành chuyển mục tiêu sang chị dâu – Lâm Miểu.

Nhưng chị ấy lập tức cau mày, mặt lạnh tanh:

“Tần Phong cái đồ đáng ghét, dám lén chị đi uống rượu, còn muốn chị mang cơm cho anh ta? Mơ đi, anh ta không xứng!”

Tôi vẫn đang nghĩ cách xoay xở thì anh trai lại nhắn tin:
“Yên tâm, sếp anh ra ngoài rồi.”

12

Biết chắc Giang Dục không có ở đó, tôi yên tâm cưỡi chiếc xe điện màu hồng của mình đi giao cơm.

Vừa mở cửa biệt thự, âm thanh lạch cạch của bàn phím và tiếng game vang lên đầy náo nhiệt.

Đây là một studio phát triển game.

Công việc chính là nghiên cứu phát triển trò chơi và bảo trì sản phẩm.

Thường thì vào giờ cơm, mọi người đã tụ tập trên sofa uống nước, chờ đồ ăn rồi.

Nhưng hôm nay, ai cũng cắm cúi vào màn hình, tập trung sửa lỗi game (bug).

Tôi phát cơm hộp cho từng người trong studio.

Phát xong thì còn thừa một hộp.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Là phần của sếp – Giang Dục.

Cơm hộp tôi mua vốn lớn hơn hộp cơm thông thường, bên trong cũng đầy ú ụ. Không lo thiếu ăn, nên để tránh lãng phí, hộp cơm thừa này tôi thường mang về nhà.

Cầm hộp cơm trên tay, tôi chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mở cửa biệt thự, tôi đã thấy người mà tôi không hề muốn gặp nhất – Giang Dục.

Nhìn thấy tôi, sắc mặt anh ta tối sầm lại.

Tim tôi cũng trùng xuống.

Sao anh ta lại ở đây?

Tôi vội quay sang nhìn anh trai.

Dường như linh cảm được, anh trai ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi nháy mắt, làm khẩu hình với anh ấy:

“Anh bảo sếp anh ra ngoài rồi cơ mà?”

Anh trai nhún vai đầy vô tội:

“Anh cũng không ngờ sếp lại về đột ngột thế này!”

Thu lại ánh mắt, tôi lùi sang một bên, nhường đường cho Giang Dục.

Nhưng anh ta không hề nhúc nhích.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt anh ta đang dán chặt vào tôi.

Thật là xui xẻo!

Trước đây tôi không biết sếp của anh trai là Giang Dục, nửa năm còn chẳng đụng mặt anh ta lần nào.

Giờ biết rồi, sao cứ vài ngày lại chạm mặt thế này?

Tôi cúi đầu, định lách người ra ngoài.

Nhưng Giang Dục nghiêng người, chắn ngang đường đi của tôi.

Ngay lúc tôi nghĩ rằng Giang Dục sẽ nhân cơ hội này tính sổ với tôi, anh ta bỗng chìa tay về phía tôi.

“Hả?” Tôi ngơ ngác.

Giang Dục nghiến răng:

“Tô Niệm Niệm, không định đưa hộp cơm cho tôi, muốn để tôi chết đói sao?”

13

Tôi bối rối đưa hộp cơm cho anh ta.

Cầm lấy hộp cơm, Giang Dục liền sải bước vào trong, chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một lần.

“Mọi người ăn cơm trước, ăn xong rồi làm việc tiếp.”

Chỉ với một câu nói, tất cả mọi người lập tức tháo tai nghe, mở hộp cơm ra và bắt đầu ăn.

Tôi cũng điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một tiếng hét kinh ngạc vang lên từ trong phòng làm việc.

“Ôi trời! TầnPhong, đối xử đặc biệt thế này hơi quá đáng đấy nhé?”

Triệu Cường bước đến chỗ anh trai tôi, ánh mắt đầy ghen tị.

Những người khác cũng tụ tập lại, đồng loạt tán thưởng:

“Tuyệt quá, quá đỉnh luôn!”

Sự tò mò khiến tôi phải rướn cổ nhìn xem chuyện gì.

Chỉ thấy trong bát cơm của anh trai tôi có một quả trứng ốp la hình trái tim, bên cạnh còn được xếp bằng vụn rong biển ba chữ: “Em yêu anh.”

Không cần đoán cũng biết, đây là tác phẩm của chị dâu tôi.

Chị ấy lúc nào cũng miệng thì mắng anh tôi đủ điều, nhưng thực ra lại yêu anh ấy chết đi được.

“Tần Phong, ai làm cho anh đấy?”

“Trừ bạn gái tôi ra thì còn ai nữa?” Anh tôi theo phản xạ đáp.

Câu trả lời này vốn không nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Nhưng cả tôi lẫn anh tôi đều quên mất, trong mắt mọi người ở đây, “bạn gái” của anh tôi chính là… tôi.

Triệu Cường, với vẻ mặt thích thú, nhìn tôi:
“Niệm Niệm, em thiên vị quá đấy nhé! Đã công khai tỏ tình rồi, hay là hai người thể hiện tình cảm một chút cho mọi người xem đi?”

Vừa nói, Triệu Cường vừa đẩy tôi đến bên cạnh anh tôi.

Ngoại trừ Giang Dục, những người còn lại trong studio đều bắt đầu hò reo:

“Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái…”

Tôi và anh trai nhìn nhau, mặt đầy bối rối.

Chuyện này…

Chúng tôi là anh em ruột, không thể hôn nhau là một chuyện.

Nhưng thêm nữa, nhìn cái dáng dấp của anh trai tôi, ngoài chị dâu ra thì ai mà thích nổi? Ngay cả bảo tôi hôn má anh ấy, tôi cũng không làm nổi!

Ánh mắt của anh tôi cũng hiện rõ vẻ chán ghét.

Xem ra anh ấy cũng nghĩ y như tôi.

Thấy chúng tôi mãi chẳng có động tĩnh gì, Triệu Cường và những người khác cho rằng chúng tôi đang ngại, liền quyết định “giúp một tay.”

Nhìn thấy đầu tôi và anh trai càng lúc càng bị ép sát vào nhau, anh tôi cuối cùng không chịu nổi, lên tiếng:

“Trứng ốp la hình trái tim đó… không phải bạn gái này làm cho tôi.”

14

Chỉ một câu nói, Triệu Cường lại buột miệng thốt lên:

“Cái gì? Ý anh là anh còn một cô bạn gái khác?”

Vừa sốc, anh ta vừa buông tay khỏi đầu tôi và anh trai.

May quá, cuối cùng cũng thoát được!

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khổ thân anh trai tôi, bị mọi người nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy ngạc nhiên, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể giải thích.

Để tránh bị lộ tẩy, tôi cố tình đưa tay vuốt sợi dây chuyền mà chị dâu tôi tặng, như muốn nhắc nhở anh trai:

“Nếu anh dám bán đứng tôi, tôi sẽ để người khác cướp chị dâu đi.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận