Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ CHỈ YÊU MÌNH EM Chương 5 Chỉ Yêu Mình Em

Chương 5 Chỉ Yêu Mình Em

10:04 sáng – 19/12/2024

Đó là một bản vẽ thiết kế nội thất.

Tờ giấy này là ba năm trước, tôi nằm trong vòng tay Giang Dục, vừa nghĩ vừa vẽ ra.

Tôi và Giang Dục từ thời còn là sinh viên đã cùng nhau tích góp, mơ ước sẽ để dành đủ tiền để đặt cọc mua một căn nhà, rồi cùng nhau trang trí tổ ấm của hai đứa.

Lúc ấy, tôi tràn đầy hy vọng về tương lai, cầm bút vẽ từng chút một, tưởng tượng xem căn nhà nên được trang trí thế nào.

Giờ thì tôi hiểu tại sao nội thất nhà Giang Dục lại có cảm giác quen thuộc đến vậy.

Bởi vì anh đã làm đúng theo bản thiết kế mà tôi từng vẽ ra.

Nhận ra điều này, tôi không kìm được mà cay sống mũi.

Những ký ức tôi đã chôn sâu vào trí óc, anh vẫn luôn nhớ rõ.

Chỉ tiếc rằng, tôi đã không còn là tôi của ngày xưa.

Và anh cũng sẽ không bao giờ chấp nhận con người tôi của hiện tại nữa.

Vài ngày sau, sự bình yên của tôi lại bị phá vỡ.

Rõ ràng là ngày làm việc, nhưng anh trai tôi không đi làm, đột nhiên chạy về nhà với vẻ mặt khó tả.

Anh muốn nói gì đó, nhưng mãi không thốt nổi một câu.

Tôi và Lâm Miểu nhìn anh chằm chằm suốt nửa phút.

Lâm Miểu mất kiên nhẫn, liền vỗ mạnh lên đầu anh một cái:
“Nói nhanh lên!”

Cuối cùng anh tôi cũng mở miệng:

“Bug game lần trước đã được sửa xong, sếp vui lắm, phát thưởng rồi mời cả đội đi ăn. Nhưng lần này sếp nói… phải dẫn người nhà theo.”

“Dẫn thì dẫn, anh dẫn chị dâu đi là được.”

“Đúng đấy.” Lâm Miểu gật đầu đồng tình.

“Nhưng… trong mắt sếp và đồng nghiệp, anh có hai người yêu mà! Họ còn đặc biệt nhấn mạnh là phải dẫn cả hai đến.”

19

Nghe xong, tôi và Lâm Miểu theo phản xạ nhìn nhau, cả hai đều đờ ra.

“Không đi, hoặc chỉ dẫn một người, không được à?”

“Nếu làm thế thì chắc anh mất việc luôn mất… Hu hu hu…”

Anh tôi than vãn đến mức khàn cả giọng, cuối cùng tôi và Lâm Miểu đành thỏa hiệp, quyết định cùng đi.

Buổi tiệc được tổ chức tại một nhà hàng cao cấp.

Khi tôi và Lâm Miểu, mỗi người khoác một bên tay của anh tôi bước vào phòng riêng, bầu không khí náo nhiệt trong phòng lập tức im bặt.

Ánh mắt mọi người nhìn chúng tôi đầy khó chịu.

Đặc biệt là Giang Dục.

Lần này tôi đã hiểu thế nào là ánh mắt như dao của anh trai từng kể.

Ba người chúng tôi ngồi vào bàn, món ăn rất nhanh được dọn lên.

Anh trai tôi, với thói quen “thể hiện tình cảm,” không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Miểu, thậm chí còn đút thẳng vào miệng chị.

Tôi ngồi bên cạnh, hoàn toàn lạc lõng, trông chẳng khác gì người thứ ba.

Vì thế, sắc mặt của mọi người xung quanh bàn ăn bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Còn khóe môi của Giang Dục thì nhếch lên một nụ cười lạnh rõ rệt.

Tự ái nổi lên, tôi liền gắp một miếng thức ăn, đưa đến miệng anh trai:

“Anh yêu, ăn đi nào.”

Đồng thời, tôi véo mạnh một cái vào đùi anh.

Khuôn mặt anh trai cứng đờ, nhưng vẫn phải cố ăn.

Lâm Miểu lúc này cũng hiểu chuyện, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh tôi không được gắp thức ăn cho mình nữa, mà phải giống tôi, chủ động gắp cho anh ăn.

Thế là tôi và Lâm Miểu thay phiên nhau gắp thức ăn cho anh trai, một miếng nối một miếng.

Giữa bàn ăn gần hai mươi người, anh tôi là người ăn vui vẻ nhất.

Giang Dục nhìn tôi rất lâu, không hề động đũa.

Khi tôi đưa khăn giấy cho anh trai lau miệng, anh ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà đứng dậy:

“Tôi đi vệ sinh.”

Giang Dục vừa rời khỏi, Triệu Cường đã đập bàn đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng vì giận:

“Tần Phong, anh thật không ra gì! Hôm nay tôi sẽ lấy tư cách anh em mà cho anh tỉnh ra!”

Nói xong, Cường vung nắm đấm nhắm thẳng vào anh trai tôi.

20

“Bình tĩnh! Bình tĩnh nào, Triệu Cường!”

Người khác kéo cũng không kéo nổi.

Tôi và Lâm Miểu vội đứng chắn trước anh trai, Cường mới miễn cưỡng hạ tay xuống.

“Niệm Niệm, em thật hồ đồ!”

Nửa năm qua, nhiều người trong studio đã trở thành bạn của tôi.

Tôi biết họ tức giận là vì muốn tốt cho tôi, và tôi không nên phụ lòng họ.

Hơn nữa, tôi cũng không muốn biến bữa tiệc công ty thành một mớ hỗn độn vì mình.

Nghĩ vậy, tôi cúi đầu, chân thành xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi đã lừa mọi người.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Giữa ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, tôi tiếp tục nói:

“Tần Phong thật ra là anh trai tôi, anh ruột cùng cha cùng mẹ. Sở dĩ tôi nói dối là vì…”

Tôi kể lại chuyện ba năm sau gặp lại người yêu cũ, bị chế giễu, vì tự ái mà nói dối, và một chuỗi những tình huống dở khóc dở cười xảy ra sau đó.

Khi tôi kể xong, mọi người phải mất một lúc mới tiêu hóa hết câu chuyện.

“Ý cô là… sếp của chúng tôi là người yêu cũ của cô?”

Gương mặt đầy giận dữ của Triệu Cường đã chuyển sang ngạc nhiên hoàn toàn.

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.

Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt thốt lên:

“Trời đất, bảo sao sếp vẫn độc thân đến giờ, hóa ra là còn vương vấn người yêu cũ.”

“Cái này giải thích được rồi! Hồi bố tôi chạy grab, sếp đột nhiên bảo ông nghỉ ngơi để anh ấy tự chạy một chuyến. Lúc đó tôi còn tưởng anh ấy muốn trải nghiệm cuộc sống. Thì ra là vì cô!”

Nghe vậy, tôi ngẩn người.

Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra đơn hàng Grabhôm đó, phát hiện xe nhận đơn không phải là Rolls-Royce.

“Đúng đúng! Niệm Niệm, xem ra sếp của chúng ta vẫn còn rất tình cảm với em. Hay là hai người thử lại đi?”

Tôi giờ đã hiểu, đàn ông mà buôn chuyện thì còn kinh khủng hơn phụ nữ.

“Dừng lại! Tôi với anh ấy không thể nào đâu. Sếp các anh nhỏ mọn như vậy, đối với tôi chỉ có thù hận, chỉ muốn trả đũa thôi. Tôi mới cố ý chọc tức anh ấy!”

“Đúng vậy.”Triệu Cường gật đầu đồng ý.

“Sếp chúng tôi nổi tiếng là người nhỏ nhen. Ai mắc lỗi là trừ tiền thưởng không nương tay.”

Những người khác cũng lên tiếng phụ họa:

“Đúng thế! Vậy mới nói, Niệm Niệm à, chị chia tay sếp chúng tôi hồi đó cũng không có gì lạ. Chứ mấy ai chịu nổi khuôn mặt lạnh lùng đó của anh ấy.”

“Phải đấy, nếu không vì lương cao, chúng tôi cũng bỏ việc từ lâu rồi.”

“Còn nữa, còn nữa…”

Giang Dục đúng là lạnh lùng thật, nhưng hồi ba năm trước khi còn yêu nhau, anh ấy đâu có vậy với tôi.

Những điều này tôi sẽ không nói cho Cường và mọi người biết.

Kể từ khi gặp lại Giang Dục, mỗi lần chạm mặt, tôi đều bị anh ấy đè bẹp hoàn toàn.

Giờ thấy mọi người chỉ trích anh ấy, tôi bỗng thấy rất hả dạ.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Xem ra các người có rất nhiều ý kiến về sếp của mình nhỉ?”

21

Nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng đờ.

Giang Dục quay lại từ lúc nào? Anh ấy đã nghe được bao nhiêu rồi?

Tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng, nhưng những người khác thì hoàn toàn không nhận ra.

Triệu Cường thậm chí còn gật đầu đồng tình:

“Đúng vậy, ánh mắt của sếp vừa quét qua, tôi đã cảm giác như ngồi trên đống kim chông rồi.”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!”

Nhìn vẻ mặt đồng lòng của mọi người, tôi chỉ biết đưa tay lên trán, bất lực.

Hay lắm, lần này cả đám đã đâm đầu vào tường sắt rồi.

Quả nhiên, giọng nói lạnh lẽo như phủ băng của Giang Dục lại vang lên:

“Đã vậy, mai các người khỏi cần đi làm, tôi cho nghỉ dài hạn luôn.”

Lúc này mọi người mới nhận ra tình hình không ổn.

Họ quay đầu, nhìn thấy Giang Dục, gương mặt liên tục biến đổi, cuối cùng co giật vài cái rồi đồng loạt khóc lóc:

“Sếp ơi, những lời vừa rồi không phải thật lòng chúng tôi đâu, là… là do Tô Niệm Niệm – tiểu yêu nữ này dụ chúng tôi nói!”

“Đúng đó, sếp! Tấm lòng của chúng tôi dành cho anh trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi sáng mà!”

Bị gọi là “yêu nữ,” tôi chỉ biết câm nín, muốn khóc mà không có nước mắt.

Ai mà ngờ được, Triệu Cường – người vừa định “xử” anh tôi để bênh vực tôi, giờ lại là người dẫn đầu đổ hết tội lên đầu tôi.

Giữa những tiếng đồng thanh của mọi người, ánh mắt của Giang Dục chuyển sang nhìn tôi.

Anh nheo mắt nguy hiểm:

“Thì ra là cô à, Tô Niệm Niệm.”

“Đúng, đúng! Chính là cô ấy.”

Triệu Cường vừa nói vừa đẩy tôi về phía Giang Dục.

Tôi mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã.

Giang Dục theo phản xạ đưa tay ra đỡ tôi, nhưng khi thấy tôi đứng vững, anh lập tức đẩy tôi ra, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

“Sếp, tối nay cứ để cô ấy ngồi cạnh anh, rót trà rót rượu chuộc lỗi đi!”

Nói rồi, mọi người nhanh chóng ngồi xuống.

Chỉ còn lại hai chỗ trống cạnh nhau dành cho tôi và Giang Dục.

Những người khác đều hăm hở hóng hớt. Ngay cả anh trai tôi và Lâm Miểu cũng hòa vào đám đông ăn dưa, xem trò vui.

Tôi vẫn còn do dự, nhưng Giang Dục đã bước tới ngồi xuống trước.

“Nếu bạn trai cô không ý kiến gì, tôi cũng không có ý kiến.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận