Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ CHỈ YÊU MÌNH EM Chương 7 Chỉ Yêu Mình Em

Chương 7 Chỉ Yêu Mình Em

10:06 sáng – 19/12/2024

Chiếc áo sơ mi trắng của anh mở hai cúc trên cùng, để lộ xương quai xanh tinh tế.

Vẻ ngoài vừa lạnh lùng, vừa quyến rũ.

Nhìn anh, tôi không kiềm được mà nhớ lại chuyện đêm qua…

Mặt đỏ bừng, tôi giơ túi rau củ lên, định bảo anh chờ chút để tôi làm bữa sáng.

Nhưng anh đã cất tiếng trước.

Không giống với sự dịu dàng của tối qua, giọng anh giờ đây lạnh lùng đến cực điểm:

“Không phải em rất có lòng tự trọng, nói sẽ không ở lại đây sao? Thế mà giờ lại tự động đến?”

26

“Hả?” Tôi ngơ ngác.

Không hiểu Giang Dục đang nói gì.

Anh nhìn tôi chăm chú hồi lâu, ánh mắt chợt lóe lên vẻ hiểu ra.

“Vì tiền đúng không? Anh sẽ chuyển cho em.”

Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại ra chuyển khoản.

Ting!

Âm báo của Alipay vang lên.

Tôi mở điện thoại, thấy thông báo anh đã chuyển cho tôi 8.888 tệ.

“Bây giờ, chúng ta không ai nợ ai nữa.”

Lúc này, tôi mới dần hiểu ra.

Chỉ mới tối qua… mà sáng nay, anh đã vội vàng dùng tiền để cắt đứt mọi liên hệ với tôi.

Tôi chỉ thấy nực cười.

So với việc bị Giang Dục “chơi xong bỏ,” tôi càng đau lòng hơn khi nhận ra người tôi từng yêu sâu đậm, giờ lại trở thành một kẻ lợi dụng rượu để làm chuyện tồi tệ.

“Không đủ à?” Anh nhíu mày.

Không nhịn được nữa, tôi vung tay tát mạnh vào mặt anh một cái:

“Giang Dục, anh đủ rồi đấy!”

Ném lại một câu, tôi chạy ra khỏi nhà anh, chạy ra khỏi khu chung cư, chạy mãi, chạy mãi đến khi không còn sức, mới dừng lại và bật khóc nức nở.

Tôi cứ nghĩ những gì đã trải qua ba năm trước đã khiến tôi đủ mạnh mẽ.

Nhưng không ngờ, sự mạnh mẽ mà tôi tự cho là có, lại yếu ớt đến thế.

Vừa khóc, tôi vừa trả lại số tiền Giang Dục gửi qua WeChat, sau đó chặn tất cả liên lạc với anh.

Lần này, tôi không còn bất kỳ hy vọng nào với Giang Dục nữa.

Thực ra, những hy vọng ấy đáng lẽ nên biến mất từ ba năm trước.

27

Tôi và Giang Dục yêu nhau từ thời đại học.

Cùng nhau bước ra khỏi cánh cổng trường, bước vào cuộc sống xã hội.

Khi còn học, anh đã đam mê game, luôn mơ ước sẽ mở một studio liên quan đến game trong tương lai.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ sống cùng nhau.

Tôi, không có tài năng đặc biệt, đi làm công việc bình thường. Còn Giang Dục thì ở nhà chơi game kiếm tiền.

Ban đầu, cuộc sống chung thật ngọt ngào. Nhưng dần dần, chúng tôi ít giao tiếp hơn.

Khi tôi rảnh, anh đang chơi game. Khi anh rảnh, tôi lại đi làm.

Dù vậy, cả hai vẫn tin rằng khó khăn chỉ là tạm thời.

Chúng tôi chắt bóp, tiết kiệm và cùng nhau để dành được 400.000 tệ trong vòng hai năm.

Chúng tôi hứa rằng số tiền đó sẽ dành để mua căn nhà cho hôn nhân, và dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được dùng vào mục đích khác.

Nhưng tôi vẫn phải dùng đến nó.

Từ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ đã ly hôn. Tôi sống với mẹ, chỉ nghe nói mình có một người anh trai, nhưng chưa bao giờ gặp.

Khi tôi nghĩ rằng mình đã tiến gần hơn tới việc mua nhà, thì mẹ tôi bị bệnh.

Ung thư, cần rất nhiều tiền.

Tôi về căn hộ trọ mà tôi và Giang Dục đang sống, chuẩn bị lấy số tiền đó để đóng viện phí cho mẹ.

Nhưng khi tôi vừa về, Giang Dục đã nắm lấy tay tôi, giọng đầy cầu khẩn:

“Niệm Niệm, bây giờ anh có một cơ hội rất tốt trước mắt. Chỉ cần nắm bắt được, anh có thể mở một studio game, nhất định sẽ thành công. Niệm Niệm, anh có thể dùng số tiền đó trước được không?”

Khi đó, Giang Dục vẫn là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết.

Trong mắt anh, tôi thấy ngọn lửa cháy bỏng dành cho tương lai và ước mơ.

Tôi đã chứng kiến anh trải qua bao đêm thức trắng, đổ biết bao mồ hôi, và biết anh yêu ngành này đến nhường nào.

Làm sao tôi có thể nhẫn tâm dập tắt giấc mơ của anh?

“Được.” Tôi gật đầu.

Thẻ ngân hàng được anh mang đi.

Và ngay ngày hôm đó, tôi nói lời chia tay.

Bất kể Giang Dục có khóc lóc cầu xin trước mặt tôi ra sao, tôi vẫn không mềm lòng.

Tôi nói anh hãy buông tha cho tôi. Rằng tôi muốn sống một cuộc đời xa hoa, không muốn bị anh kìm chân nữa.

Sau khi chia tay anh, tôi đến tìm sếp cũ để vay tiền.

Người đàn ông bụng phệ, hói đầu đó nói rằng nếu tôi đồng ý làm tình nhân của ông ta, ông sẽ đưa tôi một triệu tệ.

Tôi đã đồng ý.

28

Tôi suýt nữa đã trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Là mẹ tôi, người đã biết chuyện.

Lần đầu tiên trong hàng chục năm, bà gọi cho bố tôi.

Người bố và anh trai chưa từng gặp mặt của tôi đã mang theo một số tiền lớn tới, thanh toán toàn bộ viện phí cho mẹ, đồng thời trả lại toàn bộ một triệu tệ cho sếp cũ.

Nhờ vậy, tôi đã không đi vào con đường không lối thoát.

Nhưng mẹ tôi vẫn không qua khỏi.

Còn tôi…

Nếu không có bố và anh trai, tôi đã sớm trở thành loại người đó.

Cũng vì vậy, dù biết lừa Giang Dục về mối quan hệ giữa tôi và anh trai mình là sai trái, tôi vẫn cố chấp diễn tiếp.

Tôi chỉ muốn hỏi anh rằng, một người như tôi, tham phú phụ bần, từng tự mình sa ngã, liệu anh có còn chấp nhận không?

Đêm qua, anh đã cho tôi một câu trả lời mà suốt ba năm nay tôi luôn mong chờ.

Nhưng đó chỉ như một giấc mơ thoáng qua.

Sáng tỉnh dậy, tất cả đều tan biến.

Một người luôn giữ lời như Giang Dục, giờ đây lại lừa gạt tôi.

Ha…

Tôi thật thất bại.

Tình yêu vốn dĩ là thứ mà tôi không nên mơ tưởng nữa.

Tôi ngồi giữa đường mà òa khóc, mặc kệ ánh mắt chỉ trỏ của những người qua lại.

Khi cảm xúc đã được giải tỏa xong, tôi tìm một nhà vệ sinh công cộng, rửa mặt, chỉnh lại vẻ ngoài rồi mới về nhà.

Lúc tôi về, anh trai tôi vừa chuẩn bị đi làm.

“Anh, anh giúp em nói với sếp của anh, tìm người khác làm cơm hộp đi. Em muốn nghỉ một thời gian.”

“Hả?” Anh tôi ngạc nhiên ra mặt.

“Có phải tối qua em với Giang Dục xảy ra chuyện gì không? Có phải anh ta bắt nạt em không? Niệm Niệm, nếu bị bắt nạt thì nói với anh, anh sẽ…”

Anh tôi cứ lải nhải làm tôi đau hết cả đầu. May mà Lâm Miểu – chị dâu kiêm bạn thân của tôi – hiểu tôi hơn.

Chị lạnh lùng liếc anh trai tôi:

“Còn không mau cút đi làm?”

“Rõ!” Anh tôi lập tức chuồn mất.

Lâm Miểu quay sang tôi:

“Mệt thì cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi!”

“Ừm.” Tôi rất cảm kích sự thấu hiểu của chị.

Do khóc lâu nên đầu tôi ong ong, về phòng trùm chăn ngủ luôn.

Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen.

Tôi cầm điện thoại xem giờ, thứ đập vào mắt đầu tiên là cuộc gọi nhỡ từ một số lạ và một loạt tin nhắn.

“Niệm Niệm, có thể cho anh một cơ hội để giải thích không?”

Xem giọng điệu này, chắc là của Giang Dục.

Ha! Người trở mặt vô tình là anh, giờ lại đến dây dưa với tôi làm gì?

29

Tôi chặn luôn số điện thoại này, xóa sạch tin nhắn chỉ bằng một nút bấm.

Mở Douyin, tôi tranh thủ đăng một video đã chuẩn bị sẵn đúng giờ.

Sau đó, theo thói quen, tôi xem bình luận của fan và tin nhắn riêng, thì phát hiện ra người có ảnh đại diện là bóng lưng quen thuộc xuất hiện.

Là Giang Dục.

Nội dung tin nhắn cũng không khác gì tin nhắn trước đó.

Thì ra hôm đó tôi không nhìn nhầm, đúng là Giang Dục đã theo dõi tài khoản của tôi.

Sau đó tôi không tìm thấy nữa, chắc là anh đã bỏ theo dõi.

Không mở hộp tin nhắn, tôi thẳng tay chặn tài khoản Douyin của anh.

Khi bước ra khỏi phòng, tôi thấy anh trai và Lâm Miểu đang ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng tôi.

“Hai người làm gì thế?” Tôi khó hiểu, ngồi xuống đối diện và tự rót cho mình một cốc nước.

“Niệm Niệm à, Giang Dục đang đứng ngoài cửa đợi em.”

Động tác uống nước của tôi khựng lại, nhưng rồi lại bình thường như không:

“Anh ta đến làm gì?”

“Anh ta nói đến để xin lỗi em.”

“Không tha thứ, muốn đứng thì cứ đứng.” Tôi dứt khoát đáp.

“Được thôi! Vậy chúng ta ăn cơm trước.”

Vì tôi ngủ như chết cả ngày, nên bữa tối hôm nay là do anh trai và Lâm Miểu nấu cùng nhau.

Tôi nếm thử một miếng, mặn chát.

Lập tức quyết định gọi đồ ăn ngoài.

Khi đồ ăn giao đến, Giang Dục lại tranh thủ theo vào.

Chỉ trong một ngày không gặp, anh trông như già đi vài tuổi, râu ria lún phún, mắt đầy tia máu.

“Niệm Niệm, anh…”

“Anh ra ngoài đi! Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì!” Tôi lập tức cắt ngang lời anh, rồi xoay người vào phòng.

Bên ngoài, hình như Giang Dục muốn nói thêm điều gì, nhưng Lâm Miểu đã lên tiếng trấn an.

Một lúc sau, bên ngoài im lặng hẳn.

Tôi hé cửa nhìn ra, thấy phòng khách trống không, anh trai, Lâm Miểu và cả Giang Dục đều không còn ở đó.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận