Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

10:03 chiều – 19/12/2024

【Thật không giấu gì, tôi bắt đầu “ship” cặp thái tử gia và chị fan site rồi.】

Hạ Hành Xuyên lướt qua bình luận, nhướn mày cười lạnh: “Em yêu, họ cũng biết ‘đẩy thuyền’ ghê đấy.”

“Tìm được bình luận này trong cả nghìn dòng nhận xét, anh yêu cũng giỏi ‘ship’ không kém nhỉ.”

Anh định phản bác, nhưng rồi lười biếng đổi giọng: “Có người bắt đầu không chịu nổi nữa rồi.”

Đúng như dự đoán, đội ngũ của Phí Dực không thể ngồi yên, lập tức phản công.

Một loạt ảnh được chỉnh sửa kỹ lưỡng đến từng chi tiết được đẩy lên hot search, kèm theo các bình luận thuê để mỉa mai:

【Có vài fan site chụp ảnh cứ như chụp cho Facebook, mà cũng dám gọi là fan site?】

【Công nhận, kiểu ảnh này chẳng có kỹ thuật gì cả. Chụp đời thường thì có gì hay ho, có giỏi thì chụp mấy cảnh người khác không chụp được đi!】

Hạ Hành Xuyên đứng tựa vào cửa sổ, ánh mắt lười biếng nhưng khóe môi nhếch lên như thách thức:

“Mai tôi có một buổi họp. Đi cùng tôi, chụp vài tấm mà người thường không có cơ hội chụp được, bịt miệng họ lại.”

Ngày hôm sau.

Tại buổi diễn đàn thương mại, tôi vẫn kiên trì dùng điện thoại để chụp.

Trong ảnh, Hạ Hành Xuyên cúi đầu chăm chú lật xem tài liệu, ngón tay chạm nhẹ vào trang giấy, cổ tay đeo chiếc đồng hồ đắt tiền phản chiếu ánh sáng nhẹ.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính lớn, chiếu lên một bên mặt anh, tạo nên hiệu ứng ánh sáng tinh tế, từng lớp từng lớp.

Một bức ảnh khác chụp lúc anh ấy đang trò chuyện với các doanh nhân nổi tiếng. Gương mặt anh dịu đi đôi chút, lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy nhưng vẫn toát lên khí chất ngạo nghễ thường trực.

Phần bình luận lại một lần nữa bùng nổ:

【Tôi biết diễn đàn thương mại này! Yêu cầu rất cao, fan site làm cách nào để vào được đây?】

【So với thái tử gia, ảnh của Phí Dực trông quá gượng gạo, cố tình ‘tinh tế’.】

【Cách bố cục và hiệu ứng ánh sáng này quá đẳng cấp! Mấy nhiếp ảnh gia vào đây mà học cách chụp tổng tài đi!】

【Chân thực mới là đỉnh cao! Fan site của Ngài Khổng Tước đúng là bá đạo, không thể bắt chước!】

Lúc này, một số nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cũng bắt đầu nhập cuộc tranh luận.

Một số người bắt đầu phân tích chi tiết từng bức ảnh từ HisTrail, từ bố cục, ánh sáng, đến cảm giác đời thường và hơi thở tự nhiên trong từng khung hình.

Thậm chí, có nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhận xét trực tiếp:

【Phong cách này thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực chất là sự tinh tế trong việc điều khiển ánh sáng và không khí, hoàn toàn hòa hợp với khí chất của nhân vật, tạo nên một tác phẩm tuyệt vời.】

【Bố cục vừa cao cấp vừa gần gũi đời thường, khiến người xem như bị cuốn vào câu chuyện. Tác phẩm đạt trình độ thế này, lần cuối tôi thấy là từ “Quang Thánh” ngày trước. Nói thật, ảnh này hoàn toàn vượt xa mấy bức chỉnh sửa quá đà mà đội Phí Dực đang đẩy lên hot search.】

Cư dân mạng không ngừng chế nhạo:

【Ảnh từ fan site của Phí Dực bị chỉnh sửa quá mức, ánh sáng và bố cục gượng gạo, rõ ràng qua 800 lớp filter. Còn Hạ Hành Xuyên… đúng kiểu tổng tài khí chất tự nhiên, chuẩn mực mới cho giới nhiếp ảnh!】

05

Fan site mới của Phí Dực hoàn toàn im hơi lặng tiếng, nhưng dư âm vẫn chưa lắng xuống.

Một số fan site nổi tiếng khác lần lượt tuyên bố mở site mới, trong khi các fan lớn dần rời fandom, tạo nên một làn sóng chia tay.

【Dạo này Phí Dực quản lý hình ảnh thật sự không ổn.】

【Quầng thâm mắt và làn da xuống cấp thấy rõ, nên cai thuốc lá đi thì hơn.】

【Đội ngũ của Phí nghĩ gì mà dám động vào fan site của thái tử gia? Từ gia thế, ngoại hình, đến tầm ảnh hưởng, đều thua xa!】

【Nói thật… có lẽ tôi thích Phí Dực trong ống kính của Quang Thánh hơn là con người thật của cậu ấy.】

Đội của Phí Dực cố gắng tung video hậu trường để vớt vát tình hình, nhưng phản tác dụng, chỉ nhận thêm nhiều lời chế giễu:

【Filter dày thế này, sợ chúng tôi nhìn rõ da mặt bóng dầu à?】

【Thôi đừng đăng nữa, càng đăng càng flop.】

Trong khi đó, các dự án phim mà Phí Dực dự định chuyển hướng đều lần lượt bị hủy bỏ, những vai béo bở rơi vào tay người khác. Các hợp đồng thời trang cũng bắt đầu rút lui, và hình ảnh trong mắt công chúng ngày càng giảm sút:

【Filter quá lố. Học Hạ Hành Xuyên mà xem, đẹp tự nhiên mới là đẳng cấp.】

HisTrail, ngược lại, ngày càng nổi tiếng.

Lượng fan vượt mốc một triệu, phần bình luận ngày nào cũng sôi động.

Thậm chí, đối thủ của Phí Dực còn gửi lời nhắn riêng:

【Rất thích phong cách của bạn, có cơ hội hợp tác không?】

Xu hướng “góc nhìn bạn gái” từ HisTrail nhanh chóng lan rộng, trở thành chuẩn mực mới.

Sao hạng A và hot blogger đồng loạt học theo, tạo nên vô số trào lưu “góc nhìn XX” tràn ngập mạng xã hội.

Một tạp chí thời trang danh tiếng còn liên hệ với tôi, mong muốn hợp tác cho một bộ ảnh quảng cáo “phong cách tự nhiên”.

Mối quan hệ hợp tác giữa tôi và Hạ Hành Xuyên cũng ngày càng chặt chẽ.

Những bức ảnh tôi chụp không còn giới hạn ở các buổi họp hay sự kiện công việc nữa.

Sáng, tôi đã ở phòng khách nhà anh ấy, vui vẻ trò chuyện với cha mẹ anh, chờ đợi để chụp lại khoảnh khắc anh ngái ngủ đi xuống cầu thang.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trưa, trong lúc nghỉ giữa các buổi họp, chúng tôi ngồi chung bàn ăn. Anh ấy lười biếng đẩy một hộp cơm qua:

“Chụp xong chưa? Dạo này tập nấu ăn, lỡ làm dư một phần.”

Tối, tôi theo anh lên máy bay riêng. Ống kính của tôi bắt được khoảnh khắc anh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, hàng mi dài rủ xuống, nét mặt thư thái.

Con người này, tính tình thì độc miệng, nhưng quả thật vẻ ngoài quá đẹp để người ta rời mắt.

Có lần, tôi đứng tựa vào khung cửa, đùa cợt:

“Anh yêu, chị fan site chuyên nghiệp của anh đây, phục vụ 24/7, gọi là có.”

Anh nhướn mày: “Đang tắm.”

“Chỉ cần anh yêu không ngại, thì tôi cũng chẳng vấn đề gì.”

Anh ấy khẽ hừ một tiếng, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, nhưng vành tai đã lặng lẽ ửng đỏ.

Dù giọng điệu lúc nào cũng ngạo mạn, chúng tôi vẫn cãi nhau chí chóe không ngừng. Tôi gọi anh là “con công thối”, anh thì bảo tôi “tính xấu như mèo tam thể”.

Thế nhưng, trong ống kính của tôi, anh ấy lại hiện lên với đôi mày thư thái, dáng vẻ sống động như một bức tranh đời thường vô tình bị hé lộ.

Ừm, có phải tôi đã chụp anh quá nhiều rồi không? Hạ Hành Xuyên, thực ra, cũng không đến mức là người đáng ghét nhất thế gian nhỉ?

Nhưng, vị thái tử gia này dạo gần đây có vẻ hơi… kỳ lạ.

Miệng thì bảo: “Tôi chẳng quan tâm em chụp thế nào.”

Nhưng lại dùng tên thật đăng ký tài khoản Weibo, chỉ theo dõi đúng một cái tên — HisTrail_ Hạ Tiểu Khổng Tước.

Chuyện càng quá đáng hơn là anh ta bấm “thích” mọi bài đăng của tôi, thậm chí cả những bình luận “ship CP”.

Tôi đọc to dòng bình luận mà anh vừa bấm thích:

“Chị fan site và thái tử gia hóa học phản ứng quá tuyệt! Hai người kết hôn luôn đi!”

Rồi ngước lên nhìn anh: “Anh yêu, đích thân ra mặt bấm like, cảm giác thế nào?”

Không thèm ngẩng đầu, anh lạnh nhạt đáp: “Vô tình bấm thôi.”

“Vô tình à? Vậy mấy bức ảnh anh lưu trong album, cũng là vô tình luôn sao?”

Hạ Hành Xuyên khẽ ho một tiếng, nâng tách trà lên che đi đôi tai đỏ ửng, giọng chậm rãi: “Chụp đẹp thì giữ lại, không được à?”

“Giữ lại?” Tôi nhịn cười, tiến sát lại gần. “Làm hình nền, hay treo trong phòng khách đây?”

“Thế nào, em định quản tôi à? Lấy tư cách gì mà quản? Lý do gì?”

Giọng anh ấy lười nhác, nhưng khóe mắt thấp thoáng ý cười.

“Bởi vì—anh là cháu tôi!”

“Khụ khụ khụ.”

Không khí vốn đang có chút “cảm giác” lập tức tan biến.

Hạ Hành Xuyên nghiến răng nghiến lợi:
“Giản Y, hứa với tôi, đừng tùy tiện bắn mấy câu đùa kiểu đó nữa. Được không?”

“Được mà.”

Anh ấy bất lực đứng dậy, kéo tay tôi: “Cầm hộ chiếu và hành lý của em. Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Công tác.”

Suốt cả hành trình, anh ấy chỉ nói đúng vài chữ. Tôi cũng chẳng buồn hỏi thêm.

Mãi đến khi máy bay riêng hạ cánh, tôi mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“…Đây là chuyến công tác của anh?”

Hạ Hành Xuyên đút tay vào túi, ánh mắt nhìn xa xăm về phía những khối đá đỏ trên vùng đất khô cằn: “Đúng. Trước khi làm việc, thư giãn một chút.”

“Uluru? Khối đá đỏ nổi tiếng?”

Tôi gần như phì cười trước kiểu “tùy hứng” đến lạ lùng này của anh.

Vùng đất này, nơi được gọi là “trung tâm thế giới”, từng được nhắc đến trong “Gọi tên tình yêu nơi tận cùng thế giới”.

“Anh nhớ nơi này?”

Hồi trung học, cả lớp tôi đã khóc nức nở khi xem bộ phim đó.

Khi ngoảnh đầu lại, tôi phát hiện Hạ Hành Xuyên khóc còn dữ dội hơn cả tôi, liền cười lớn chế nhạo anh.

Anh ấy lười nhác nghiêng đầu, đáp gọn lỏn: “Quên rồi.”

Đôi tai đỏ ửng của anh dù cố che giấu thế nào cũng chẳng giấu được.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ vùng đất hoang vu thành một sắc vàng rực rỡ và ấm áp.

Mảnh đất rộng lớn, mênh mông này như có thể nuốt chửng mọi cảm xúc.

Trong ống kính, anh đứng trước khối đá cổ, dáng người cao lớn, đôi mày và ánh mắt hiếm khi dịu dàng như lúc này.

Tôi giơ điện thoại lên: “Được rồi, anh yêu, nhìn vào máy ảnh nào—”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận