Tuy nhiên, giọng hát của anh ta nhanh chóng bị những tiếng bàn tán bên dưới lấn át:
“Y Y càng lớn càng xinh đẹp, tôi nhớ hồi nhỏ con bé còn tranh đồ chơi với Hành Xuyên cơ mà.”
“Không chỉ thế đâu, hai đứa đúng là oan gia ngõ hẹp, cãi nhau suốt ngày.”
“Giờ thì tốt rồi. Nói thật, hai người đứng chung một chỗ trông thật sự rất hợp.”
Ánh mắt Phí Dực lại lần nữa lướt về phía chúng tôi.
Ánh nhìn của anh ta dừng lại trên người tôi, sau đó chuyển sang Hạ Hành Xuyên. Từ cử chỉ vô tình của anh ấy và thái độ của những người xung quanh, Phí Dực dường như nhận ra một vài điều.
Nụ cười ung dung trên gương mặt anh ta cuối cùng cũng bắt đầu rạn nứt.
Tôi không phải chỉ là bạn đồng hành của thái tử gia, mà còn là một người với địa vị và bối cảnh vượt xa trí tưởng tượng của anh ta.
09
Màn biểu diễn của Phí Dực gần như không ai quan tâm, khi kết thúc, cả khán phòng thậm chí không buồn vỗ tay lấy lệ.
Đứng ở trung tâm sân khấu, ánh mắt anh ta thoáng hiện vẻ chật vật, nhưng anh ta nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười gượng gạo.
Còn tôi, ánh mắt chưa từng hướng về sân khấu.
“Ngẩng đầu lên một chút, thả lỏng vai nào.”
Hạ Hành Xuyên ngồi đó, đôi mày thư thái, ánh mắt thấp thoáng ý cười nhìn vào ống kính của tôi.
Khi tôi nhấn nút chụp, anh ấy lơ đãng buông một câu: “Phần biểu diễn của Phí Dực không tệ nhỉ?”
“Hả?”
Tôi không thèm ngẩng đầu, tiếp tục chỉnh góc độ:
“Không để ý, bận chụp anh rồi.”
Đúng lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên sau lưng: “Chị Thần… không, Giản tiểu thư.”
Tôi quay đầu lại, thấy Phí Dực đang đứng đó, ánh mắt phức tạp, do dự nhìn qua lại giữa tôi và Hạ Hành Xuyên.
Tôi bình thản nhìn anh ta: “Có chuyện gì không?”
Phí Dực mấp máy môi, giọng nói có chút hối hận:
“Chuyện trước đây… là lỗi của tôi, tôi không nên—”
“Dùng tài khoản phụ để nói xấu tôi?” Tôi lạnh lùng tiếp lời.
Biểu cảm của anh ta đông cứng trong giây lát, sau đó anh cố gắng thử thăm dò: “Tôi không biết… có lẽ giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm.”
Hạ Hành Xuyên bật cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Phí Dực, rồi anh ấy đứng dậy, nhìn xuống anh ta từ trên cao: “Hiểu lầm?”
Giọng anh ấy lười biếng, nhưng mang theo áp lực trời sinh:
“Cô ấy là fan của cậu, nên cậu nghĩ cậu có quyền giẫm lên nỗ lực của cô ấy và nói cô ấy dựa hơi cậu để nổi tiếng?”
Sắc mặt Phí Dực trắng bệch trước những lời nói thẳng thắn của anh ấy, giọng nói của anh ta càng lúc càng gấp gáp:
“Tôi lúc đó chỉ là nhất thời xúc động—”
“Nhất thời xúc động? Thế còn bây giờ?”
Hạ Hành Xuyên khẽ hất cằm, ánh mắt đầy vẻ châm chọc không chút nể nang.
“Biết rằng người chị fan site năm xưa, mặc đồ giản dị, không có chống lưng, hóa ra lại có gia thế kinh khủng, thế là ngay lập tức nhận ra lỗi của mình sao?”
Hạ Hành Xuyên không hề nể mặt, thẳng thừng nói.
Sau đó, anh ấy nhướn mày, gương mặt mang chút vẻ “cầu được khen”, rõ ràng đang chờ phản ứng của tôi.
Tôi nhấp một ngụm rượu, thong thả đáp:
“Trước đây, với tư cách là một fan ủng hộ sự nghiệp của anh, tôi thực sự đã hy vọng anb sẽ làm tốt. Năm năm làm fan site, anh cũng mang đến cho tôi nhiều cảm xúc và cơ hội rèn luyện kỹ thuật nhiếp ảnh.”
Ánh mắt của Phí Dực thoáng động, dường như nhận thấy chút hòa hoãn trong lời nói của tôi.
Nhưng rồi tôi cúi đầu khẽ cười, giọng điệu trở nên sắc lạnh:
“Anh còn không biết à? Những bức ảnh thần sầu đưa anh debut là do tôi chụp, nhưng không phải hoàn toàn nhờ vào gương mặt anh đâu.”
Tôi chậm rãi vạch trần sự thật:
“Giới giải trí làm gì có kiểu rượu ngon không sợ ngõ hẹp — nếu không có bàn tay của tôi đẩy, bộ ảnh đó làm sao có thể nổi đình nổi đám được?”
Biểu cảm của Phí Dực đông cứng lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ sửng sốt xen lẫn hối hận.
“Thành tựu ngày hôm nay của anh là nhờ tôi trao cho. Vì thế, tôi thu lại cũng là hợp lý thôi.”
Tôi đặt ly rượu xuống, giọng nói nhẹ bẫng:
“Và này, quên báo trước cho anh một điều — buổi biểu diễn vừa rồi, anh nên trân trọng.
“Bởi vì đó là buổi diễn cuối cùng của anh rồi. Tôi chơi đủ rồi, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ bị phong sát mềm.”
Sắc mặt Phí Dực hoàn toàn thay đổi, miệng mấp máy nhưng không thốt nổi lời nào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi quay lại nhìn Hạ Hành Xuyên, ánh mắt anh ấy lười biếng đặt trên người tôi, như đang chờ xem tiếp theo tôi sẽ làm gì.
“Tiếp tục nào.” Tôi nói với anh.
Hạ Hành Xuyên nhìn thẳng vào ống kính, đột nhiên thấp giọng: “Chụp đủ chưa?”
“Hử?”
“Nếu chưa, về nhà chụp tiếp?”
“Về nhà ai?” Tôi trêu ngươi.
Hạ Hành Xuyên nghẹn lời.
“Về để chụp gì? Chụp lúc anh tắm? Thái tử gia, anh không ngại sao?” Tôi tiếp tục tấn công, giọng điệu đầy khiêu khích.
Khóe môi anh ấy giật nhẹ, khẽ hừ lạnh một tiếng như tỏ vẻ khinh thường, nhưng đôi tai lại đỏ ửng.
Anh đưa tay nới lỏng cổ áo, giọng trầm xuống:
“Không ngại.”
“Vậy thì đi thôi.”
Hạ Hành Xuyên ngẩng đầu nhìn tôi, sững sờ trong chốc lát, môi khẽ động như muốn phản bác nhưng lại không nói ra lời.
Dưới ánh đèn hội trường, sắc đỏ sau tai anh ấy càng lan rộng hơn.
10
Sáng hôm sau, bài đăng trên Weibo của tôi một lần nữa làm cả mạng xã hội bùng nổ.
Trong bức ảnh, hình ảnh hơi mờ, làn hơi nước phủ khắp khung hình.
Hạ Hành Xuyên vừa bước ra từ phòng tắm, khăn tắm buông lỏng quấn hờ trên eo, từng giọt nước trượt dài trên cơ bụng rắn chắc.
Ánh mắt anh khóa chặt vào ống kính, khóe môi cong lên nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như không.
Dòng caption chỉ vỏn vẹn bốn chữ: 【Chỉ chụp đến đây.】
Phần bình luận lập tức nổ tung:
【???? Đây là góc nhìn fan site hay góc nhìn người nhà hợp pháp vậy???】
【Thái tử gia bước ra từ phòng tắm, đúng là quyến rũ đến mất cả mạng!】
【Vậy “kẻ thù không đội trời chung” là thật, mà hẹn hò cũng là thật đúng không?!】
【Aaaa, gọi là fan site gì nữa, giờ phải gọi là người nhà hợp pháp mới đúng!】
Điện thoại tôi rung liên tục vì loạt cuộc gọi từ bạn bè: Giản Ý, rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế?! Hai người phát triển đến mức này rồi mà vẫn là con người à?!”
“Chưa thử đâu.” Tôi thở dài.
“Chưa thử?!?!” Đầu dây bên kia, giọng bạn tôi cao vút, ngạc nhiên pha chút phẫn nộ: “Đến mức này rồi mà chưa thử? Sao lại thế?!?!”
Tôi bóp sống mũi, bất lực đáp: “Không ngờ được. Ai mà đoán được đúng lúc này nhà anh ấy lại không có—”
Tôi hạ thấp giọng, cố nói thật nghiêm túc: “Không có… bao cao su.”
Bạn tôi nghẹn họng: “Cậu kể cái này làm gì?! Vấn đề là, hai người ở bên nhau từ khi nào?!”
“Chúng tớ vẫn chưa chính thức bên nhau mà.”
Vừa dứt lời, điện thoại lại rung lên thông báo mới. Lần này là bài đăng từ tài khoản của Hạ Hành Xuyên.
Weibo của anh ấy ngắn gọn, chỉ một câu: “Vẫn chưa ở bên nhau, đang cố gắng.”
Cộng đồng mạng lập tức náo loạn:
【Thái tử gia chủ động công khai luôn kìa!】
【Đây đúng là hiện trường “theo đuổi vợ đến tàn đời” mà! Hahaha!】
Tôi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Hạ Hành Xuyên, người đang dựa vào sofa không xa. Anh ấy đang nhìn chăm chú vào màn hình, vành tai lại đỏ lên.
“Anh yêu.” Tôi cười toe toét, bước tới dựa vào bên sofa:
“Anh đăng cái weibo đó, là tỏ tình sao?”
“Không thì sao?”
“Ồ, vậy để tôi suy nghĩ thêm.”
Đôi lông mày anh ấy khẽ nhíu lại, sắc đỏ phía sau tai càng lan rộng.
Tôi nằm úp trên lưng ghế sofa, cười nham hiểm:
“Cố gắng hả? Thế anh còn định cố gắng kiểu gì nữa?”
Hạ Hành Xuyên vừa đi đâu đó về, túi áo anh hơi phồng lên.
Anh từ từ dựa lưng vào sofa, giọng trầm thấp vang lên: “Để em không còn đường lui.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.