Tôi vô cùng rối bời, không biết phải làm sao, cuối cùng lại chẳng hiểu gì về công ty mình mà chỉ biết lo lắng.
Trần Triều đứng bên cạnh mỉa mai, hỏi tôi:
“Giờ em có hiểu tại sao nhà em muốn gả em cho tôi không.
Để sau này em già đi, không trở thành kẻ nghèo khó.”
Thật là một trò đùa! Bây giờ tôi còn đang ở độ tuổi thanh xuân mà cũng sắp thành kẻ nghèo khó rồi.
Trần Triều vì chuyện của hai gia đình mà lo lắng đến mức đầu tóc rối bời, thế mà kẻ gây ra tất cả lại gọi điện cho tôi.
Văn Dực Trình hỏi tôi có muốn nghe một câu chuyện không.
Tôi cố tỏ ra vui vẻ đáp lại: “Sao gần đây mọi người thích kể chuyện cho tôi vậy? Tôi có phải là trẻ con đâu.”
Văn Dực Trình là con ngoài giá thú, tuổi thơ không có cha khiến anh ấy thường xuyên bị bắt nạt.
Khi anh 15 tuổi, cha anh tìm thấy anh.
Bởi vì đứa con ruột của cha anh và người vợ chính thức đã nhảy từ tầng cao xuống.
Anh trở thành người thừa kế duy nhất, tưởng rằng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp cùng mẹ.
Nhưng rồi mẹ anh gặp tai nạn xe, qua đời.
Vợ chính thất nói với anh rằng nếu muốn gia nhập nhà họ Văn, phải làm đúng quy tắc.
Anh bị đổi tên, đổi tuổi, trở thành con trai duy nhất của nhà họ Văn, bị mọi người thao túng.
Để trả thù cho con gái ruột, mẹ kế anh đã điều tra rất nhiều thông tin về Trần Triều.
Bao gồm cả chuyện Tiền Vi Vi có bạn trai cũ là kẻ xấu, cũng được mua chuộc để cố tình đâm xe vào Trần Triều.
Thật ra, anh ấy cũng chẳng thù hận Trần Triều sâu sắc như vậy, tất cả đều chỉ vì tiền.
Nhưng những ân oán này thì liên quan gì đến tôi?
Anh ta cố tình tiếp cận tôi là để trả thù Trần Triều sao?
Rồi lại nói đây không phải là ý định ban đầu của mình.
Tôi không phải là đồ ngốc đâu.
Văn Dực Trình đưa ra một lời đề nghị, chỉ cần tôi ở bên anh ta, công ty tôi sẽ được cứu khỏi nguy cơ phá sản.
Tôi không thể nào kết hợp hình ảnh của người đàn ông đầy mưu mô này với cậu bé dịu dàng ngày xưa được.
Mà nói gì thì nói!
Trước đây tôi cũng đã có chút xao xuyến, nhưng!
Chính cái cảm giác xao xuyến đó lại khiến tôi không thể nào tha thứ cho anh ta.
Hơn nữa, mục đích ban đầu là để khiến Trần Triều khó chịu.
Người không chân thành thì chẳng thể làm bạn.
Cái giá phải trả khi từ chối là tôi bị bắt ở lại công ty học hết mọi thứ về quản lý.
Từ khi tôi nói với bố mẹ về chuyện ly hôn, họ cũng không còn nhờ Trần Triều giúp đỡ nữa.
Vì vậy tôi trở thành kẻ xui xẻo bị bắt làm việc.
Tưởng rằng cả đời này có thể sống vô dụng, ai ngờ lại bị “chói chặt” như thế.
Sau hai đêm thức trắng, cuối cùng tôi được phép về nhà ngủ một giấc.
Vừa đến cửa, tôi đã thấy Văn Dực Trình đang đợi.
“Chúng ta nói chuyện một chút.”
Tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn gây thêm rắc rối gì nữa.
Vừa định tìm lý do từ chối, anh ta nhanh chóng chặn tay tôi lại khi tôi chuẩn bị mở cửa.
Tôi đành thở dài bất lực, bảo anh ta nói nhanh, tôi đã lâu không ngủ ngon rồi.
“Tôi thật sự không biết cô gái nhỏ lúc trước lại là em.”
“Rồi sao nữa?”
Tôi thật sự không muốn tiếp tục bận tâm về những chuyện này nữa.
Đầu óc tôi lúc này chỉ muốn giải quyết mọi chuyện cho xong để trở lại làm kẻ vô dụng.
Bố tôi lo lắng đến mức, vốn sức khỏe không tốt, giờ đã phải vào viện.
Mẹ tôi vì chuyện công ty và việc ly hôn mà suy sụp, ngày nào cũng khóc lóc.
Các thành viên hội đồng công ty chê tôi không hiểu chuyện, thậm chí không muốn đưa tôi vào cuộc họp.
Càng như vậy, tôi càng muốn làm cho họ thấy.
Chẳng có thời gian đâu mà lo chuyện tình cảm.
“Thư Thư…”
Anh ta chắn trước mặt tôi, khuôn mặt đầy lo lắng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thở dài, nói liệu có thể đợi khi mọi chuyện qua đi rồi hẵng nói tiếp không.
Người chắn trước mặt tôi dễ dàng bị tôi đẩy ra.
Tôi vừa lấy chìa khóa ra định mở cửa, thì đột nhiên anh ta lên tiếng:
“Trước đây em sẵn sàng cho Trần Triều một cơ hội, sao bây giờ lại không chịu cho tôi một cơ hội?”
Tôi nhíu mày, nghĩ lại thì đúng là tôi từng nói vậy với Trần Triều.
Lúc đó anh ta cũng có mặt ở đó.
Cảm thấy không ổn, tôi quyết định phải nói rõ ràng một lần.
“Tôi tha thứ cho Trần Triều vì lúc đó chúng tôi đã bị ép kết hôn, phải sống qua ngày.
Tôi không nghĩ rằng anh ấy lại có thể làm ra những chuyện khiến tôi ghê tởm lần nữa.”
Tôi nín thở, quay người nhìn anh ta tức giận, “Còn bây giờ, những gì anh làm còn tệ hơn cả Trần Triều!
Anh có thể trả thù cho em gái mình, nhưng tại sao lại cố tình lừa dối tình cảm của tôi?”
Thật ra, tôi đã bắt đầu thích anh ta rồi mà.
Nói xong, không thèm quan tâm đến sắc mặt của anh ta, tôi đóng cửa cái rầm.
Chờ cho tâm trạng bình tĩnh lại, tôi lại bắt đầu tự trách mình, sao lại dễ dàng thế, đối phương chỉ mới đánh A mà tôi đã tung hết chiêu.
Lẽ ra lúc đó phải thật lạnh lùng mà từ chối anh ta!
Mỗi khi nghĩ đến ánh mắt giả vờ thâm tình của anh ta, tôi lại tức điên lên!
Muốn xé toạc mặt anh ta ra!
Trong khi đang tự giận mình, tôi lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Tôi vội vàng chạy đến công ty, nhưng được báo là không có chuyện gì nghiêm trọng cả.
Vì công ty đối thủ đã bị tố cáo thao túng thị trường chứng khoán và bị bắt.
Bằng chứng rõ ràng.
“Nghe nói còn có liên quan đến vụ án giết người cố ý xảy ra mười năm trước.” Một đồng nghiệp ở bên cạnh nói.
Chắc chắn người tố cáo là Văn Dực Trình rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị mua một chiếc túi mới để tự thưởng cho những ngày vất vả vừa qua.
Chưa kịp đi mua sắm, lại bị mẹ gọi đến bệnh viện.
Hai người cứ lải nhải bên tai về Trần Triều, chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến anh ta mà anh ta vẫn giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy.
“Mẹ, con thực sự không muốn nghĩ về những chuyện này nữa.”
“Con muốn đi học.”
Suốt thời gian qua, sự thiếu hụt kiến thức, ánh mắt không hiểu của các giám đốc, và ánh mắt của đồng nghiệp trong công ty không khỏi ám chỉ tôi chỉ là một bình hoa di động, chỉ biết tiêu tiền.
Mặc dù trước đây tôi từng muốn trở thành một người thừa kế bình thường, không nổi bật gì.
Nhưng khi ở trong vùng an toàn quá lâu, tôi nhận ra rằng mỗi bước ra ngoài đều rất khó khăn.
“Con muốn đi du học, qua lần này con nhận ra mình còn rất nhiều thiếu sót.”
Tôi gật đầu kiên định, cố gắng để họ thấy được quyết tâm thay đổi của tôi.
Mẹ tôi còn muốn nói gì đó, nhưng bị bố tôi ngắt lời.
“Con muốn làm gì thì để con làm, chúng ta không thể vẽ ra cả cuộc đời cho con.”
Ngày xuất phát, Trần Triều đến tiễn tôi.
Anh ta trêu chọc, nếu mười năm trước tôi biết bây giờ tôi lại muốn tự đi học, chắc chắn sẽ nghĩ tôi bị mất trí.
“Anh hiểu cái gì! Sống đến già thì học đến già, ai như anh, con nhà giàu vô dụng.”
Tôi cười nhếch mép, người khác có thể vậy, nhưng riêng Tiền Vi Vi thì không thể!
“Tôi chờ em.”
Tôi đấm anh ta một cái, cảnh cáo đừng chờ tôi, “Biết đâu tôi trở lại còn mang theo một anh chàng đẹp trai nước ngoài.”
Thông báo lên máy bay, tôi không nói lời tạm biệt với anh ta, vội vàng quay người đi về phía cổng lên máy bay.
Vừa ngồi vào chỗ, định thở phào vì cuối cùng mình cũng trưởng thành, thì một hành động lén lút bên cạnh thu hút sự chú ý của tôi.
Tưởng đâu là tên biến thái nào, tôi liếc nhìn anh ta một cách thận trọng.
Cho đến khi khuôn mặt anh ta hoàn toàn lộ ra.
“Ôi trời! Văn Dực Trình, sao anh lại ở đây?”
“Không phải tôi đã nói với em rồi sao, tôi có một cô gái mà tôi thích nhiều năm rồi.”
“Rồi sao?”
“Giờ tôi đi theo dấu chân của cô ấy, còn em thì sao?”
Anh ta thật là đồ điên!
Giữa cuộc cãi vã của chúng tôi, máy bay cất cánh.
Từ khoảnh khắc này, chương mới của tôi bắt đầu!
Mọi chuyện tương lai thì cứ để cho tương lai lo.
Cuộc hành trình của công chúa không chỉ có hoa và tình yêu, mà còn cần có dũng khí để tự mình vượt qua khó khăn.
HẾT.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.