Một tháng trước, khi ký hợp đồng, ông ta vẫn tỏ ra tử tế, nay lại hoàn toàn thay đổi thái độ.
Ông ta vừa ám chỉ vừa nói thẳng:
“Hồi đó thấy cô đáng thương, còn trẻ mà phải một mình nuôi con nhỏ nên mới đồng ý cho thuê.
“Giờ tôi thực sự không còn cách nào, nhà đã có người muốn mua.”
“Ai cũng có lúc khó khăn, chúng ta thông cảm cho nhau một chút. Tiền bồi thường tôi sẽ cố gắng bù thêm cho cô, chỉ cần cô nhanh chóng dọn đi.”
Tôi kìm nén cơn giận, đáp:
“Dù có gấp thì cũng cần thời gian. Anh đơn phương hủy hợp đồng, ít nhất cũng phải cho tôi một tuần để tìm nhà chứ?”
Chủ nhà né tránh ánh mắt của tôi, uống một ngụm nước để kéo dài thời gian, sau đó thở dài:
“Nói thẳng ra nhé, không phải là tôi không thể cho cô thời gian, nhưng cô tự hỏi xem mình đã đắc tội với ai đi.”
“Tôi tự nhận không phải người xấu, cũng chỉ là một người bình thường, muốn sống yên ổn qua ngày. Nhưng mà, đã nói đến mức này rồi, tôi sẽ bồi thường thêm tiền, mong cô đừng làm khó tôi nữa.”
Đến nước này thì tôi còn gì không hiểu.
Ngay sau đó, một tin nhắn từ Tạ Sở lại gửi tới:
“Dao đã đưa đến tay cô, xem cô có dám nhận hay không.”
6
Tôi không chỉ đủ gan dạ, mà còn muốn tự tay thiến anh ta.
Kẻ đi chân đất không sợ người đi giày.
Xe của Tạ Sở đã đợi sẵn dưới lầu. Anh ta không đến, chỉ sai vài người vệ sĩ lên giúp tôi mang hành lý.
Thật ra cũng chẳng có gì nhiều, hầu hết đều là đồ của Tiểu Bảo.
Tôi tự hỏi anh ta định làm gì với mẹ con tôi.
Tiểu Bảo lúc nào cũng ngoan, suốt quãng đường ngủ say trong lòng tôi, hoàn toàn không biết phía trước đang chờ đợi là một số phận đầy biến cố.
Khi khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe hiện ra, ngôi nhà đã gắn bó với tôi suốt thời thơ ấu xuất hiện trước mắt.
Tôi ngồi yên trong xe, ký ức ngày xưa ồ ạt ùa về.
Chua xót, ngọt ngào, cay đắng, mọi cảm xúc trộn lẫn dâng lên như thủy triều.
Ngôi nhà này từng chứng kiến những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời tôi, nhưng cũng là nơi chứng kiến tôi từ đỉnh cao rơi xuống tận cùng bùn lầy. Bị lừa gạt, phản bội, rồi cuối cùng bị đá ra ngoài như một con chó hoang không nơi nương tựa.
Tôi ngả người ra ghế, toàn thân không kiềm được mà run rẩy.
Vệ sĩ đứng yên lặng bên ngoài xe, không thúc giục tôi bước xuống.
Tạ Sở, quả nhiên anh ta biết rõ cách làm nhục tôi nhất.
Giờ thì tôi đã tin, anh ta dây dưa với tôi không phải vì hối hận, mà là vì thật sự không muốn để tôi sống yên ổn.
7
Không ai quen thuộc từng ngọn cỏ, viên gạch ở đây hơn tôi.
Đây từng là nhà của tôi, nhưng giờ mọi thứ đã đổi thay.
Người tiếp tôi là một người phụ nữ tự xưng là quản gia, bà ta dẫn tôi lên lầu.
Tạ Sở thật là “tốt bụng,” anh ta sắp xếp cho tôi ở đúng căn phòng cũ của mình.
Quản gia đứng bên cạnh, lễ phép nói:
“Về phần bé con, tiên sinh đã chuẩn bị phòng trẻ riêng ở dưới lầu.”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Con tôi chỉ ở với tôi.”
Quản gia liếc nhìn đứa trẻ, mím môi không nói gì, nhưng rõ ràng là không đồng ý.
Tôi nhấn mạnh:
“Hoặc là để vệ sĩ chuyển hết đồ vào đây ngay, hoặc tôi đốt nhà này luôn.”
Bà ta sững sờ, sau vài giây do dự thì gọi điện cho Tạ Sở trước mặt tôi.
Giọng cười nhạt của anh ta vang lên từ đầu dây bên kia:
“Để cô ta làm gì tùy ý.”
Chỉ khi nhận được chỉ thị, quản gia mới chịu sắp xếp người mang đồ đạc của tôi vào phòng.
Sau khi ổn định mọi thứ, tôi đặt tiểu bảo đã ngủ say lên giường, vươn vai cho đỡ mỏi sau một ngày dài.
Làm mẹ đơn thân thực sự quá khó khăn. Bé sắp tỉnh dậy, chắc chắn sẽ đòi ăn.
Tôi vào phòng chứa đồ tìm túi đựng sữa bột, nhưng khi quay lại, một người phụ nữ dáng người mảnh khảnh đã đứng bên nôi của bé.
Cô ta cúi xuống, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ xinh đang ngủ của bé, tay thò vào nôi.
Trong đầu tôi vang lên hồi chuông cảnh báo.
Bản năng người mẹ khiến cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ. Tôi lao tới, đẩy cô ta ra, quát lớn:
“Cô đang làm gì vậy?”
Tôi chẳng dùng nhiều lực, nhưng cô ta nhẹ bẫng như tờ giấy, ngã xuống đất mà không kịp phản kháng.
Tôi không quan tâm, chỉ lo kiểm tra xem tiểu bảo có bị làm sao không.
Tiểu Bảo vẫn ngủ ngon lành, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt, khuôn mặt hồng hào, hơi thở đều đặn.
Trái tim tôi mới được thả lỏng, thì người phụ nữ ngã ngồi trên đất vẫn còn chưa dậy nổi. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi tay gầy guộc cố chống lên mấy lần mà không đứng lên được.
Đúng lúc này, Tạ Sở xuất hiện.
Người phụ nữ yếu ớt, giọng đầy bất lực gọi anh:
“Nhị ca, đau…”
Sắc mặt Tạ Sở tối sầm, anh sải bước lao đến, bế cô ta lên rồi vội vã đưa ra ngoài.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông lâu sau, tiếng xe cứu thương vang lên từ dưới nhà.
Tôi kéo nhẹ rèm cửa sổ, nhìn xuống dưới, thấy người phụ nữ kia nằm trên cáng, được đẩy lên xe cứu thương.
Tạ Sở đi sát bên cạnh, từng bước không rời.
Trước khi lên xe, như cảm nhận được điều gì, anh dừng chân, quay lại nhìn thẳng lên cửa sổ nơi tôi đứng.
Tôi đứng yên, không né tránh, thậm chí còn kéo khóe miệng, nở một nụ cười mỉa mai với anh.
Khoảnh khắc đó, khung cảnh như tái hiện ngày đầu tiên anh bước chân vào nhà tôi.
Người phụ nữ kia, tôi nhận ra.
Chính là người đã xuống xe hôm trời mưa, thân mật gọi anh là “Nhị ca.”
Cũng là người đã xuất hiện trên buổi đấu giá từ thiện, khiến anh bỏ ra số tiền khổng lồ để mua món trang sức chỉ vì nụ cười của cô ta.
8
Từ ngày xe cấp cứu đưa người rời đi, Tạ Sở cũng biến mất theo.
Trong căn biệt thự rộng lớn, ngoài tôi và Tiểu Bảo, chỉ còn lại vài người giúp việc lặng lẽ như những bóng ma.
Mọi thứ trong biệt thự gần như giữ nguyên như cũ.
Trừ tầng ba bị cấm tuyệt đối, còn lại họ không giới hạn tôi đi đâu.
Thậm chí khi tôi bế Tiểu Bảo ra ngoài, những người giúp việc cũng không ngăn cản, nhưng luôn có người âm thầm theo dõi.
Tạ Sở phí công lôi mẹ con tôi về đây, chắc chắn không phải để làm việc thiện.
Từ trung tâm giáo dục sớm đi ra, tôi tiện thể ghé cửa hàng mẹ và bé gần đó.
Dạo này đổi mùa, quần áo của Tiểu Bảo cũng cần sắm thêm.
Tiểu Bảo có sở thích đặc biệt với màu hồng. Tôi vừa cầm một bộ ngủ màu hồng lên thì cậu nhóc trong xe đẩy đã bắt đầu đạp đôi chân mũm mĩm, quơ tay muốn lấy.
Tôi giơ hai bộ khác màu trước mặt con trêu:
“Chọn cái nào nào? Chỉ được một thôi nhé.”
Không chút do dự, cậu bé vươn tay lấy bộ màu hồng.
Nhưng một bàn tay thon dài đột nhiên vươn ra, nhanh hơn con tôi một bước, giật lấy món đồ mà thằng bé thích.
Tiểu Bảo tức giận, nắm chặt tay nhỏ, trừng mắt, phát ra tiếng hừ hừ bất mãn.
Tạ Sở bất ngờ xuất hiện, cầm bộ đồ trẻ con nhỏ xíu trong tay, lật qua lật lại xem xét, sau đó nhìn xuống Tiểu Bảo trong xe đẩy, nhướn mày:
“Con trai mà thích màu hồng à?”
Tôi giật lại món đồ, cười lạnh:
“Không cần anh quan tâm.”
Anh ta nhếch khóe môi, hai tay đút túi quần, chậm rãi theo sau hai mẹ con tôi.
Đến quầy tính tiền, anh ta lấy điện thoại ra:
“Để tôi trả.”
Tôi nhíu mày khó chịu.
Tạ Sở hỏi:
“Không đồng ý?”
Nghĩ nhiều rồi, tôi lập tức đổi chiến thuật, chọn hết những món đắt nhất, tốt nhất mang ra.
Nhân viên bán hàng đối diện đống hàng hóa chất cao trên quầy, cười đến không khép được miệng.
Tạ Sở không nói lời nào, quẹt thẻ thanh toán, mấy vệ sĩ phía sau nhanh chóng xách theo từng túi lớn túi nhỏ rời đi.
Trên đường về, Tiểu Bảo ngồi trong lòng tôi, thích thú chơi món đồ chơi mới, cười vui vẻ.
Tạ Sở ngồi trên xe, ánh mắt không rời khỏi đứa trẻ.
Trong đôi mắt nâu nhạt ấy, có một loại ánh nhìn khó hiểu, như đang cân nhắc, đánh giá.
Dù vẻ ngoài lịch lãm, nhưng cái lạnh lẽo trong xương cốt của anh ta vẫn toát ra rõ ràng.
Tôi cất giọng nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh:
“Tạ Sở, dời đôi mắt ghê tởm của anh đi chỗ khác.”
Trong thoáng chốc, một nỗi đau vụt qua trên gương mặt anh ta, nhưng ngay lập tức được che giấu.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc rồi lại quay về nhìn tôi.
Ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế, anh ta như suy tư điều gì, rồi đột nhiên hỏi, mang theo sự ác ý rõ ràng:
“Đường Lật, mấy năm nay cô có đến thăm ba cô không?”
Nhìn thấy sắc mặt tôi tối sầm lại, anh ta cười vui vẻ như vừa đạt được mục đích.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.