Chúng tôi yêu nhau ba tuần thì Giang Duệ gửi tin nhắn đến bảo chia tay.
Tôi không cam tâm mà chạy đến chất vấn anh ta.
Trong phòng riêng, ánh sáng mờ mờ, trước mặt bạn bè của anh, tôi cắn chặt môi, giọng nghẹn ngào:
“Anh thật sự muốn chia tay sao?”
Giang Duệ tựa lưng vào ghế sofa, điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy.
“Ừ, chia tay đi.”
Trong tư thế lười biếng, anh ta nói với tôi bằng giọng điệu lạnh nhạt.
“Đừng mà, anh bảo em sai ở đâu, em sẽ sửa.”
Tôi khóc như một con chó, đau đớn đến mức không thể thở nổi.
Sau khi im lặng vài giây, Giang Duệ nhíu mày, dập tắt điếu thuốc, ánh mắt anh gặp phải đôi mắt đỏ hoe của tôi.
Có vẻ anh ta vừa bực bội, vừa không biết phải làm gì:
“Thật sự yêu tôi nhiều đến vậy sao?”
Tôi mắt ngấn lệ gật đầu:
“Em yêu anh nhiều lắm chồng à.”
Anh ta nhíu mày sâu hơn, môi mím lại thành một đường thẳng.
Một lúc sau, tài khoản ngân hàng của tôi nhận được mười triệu tệ tiền phí chia tay.
Giang Duệ quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng đuổi tôi đi:
“Đây là tiền phí bồi thường, quên tôi đi.”
2.
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt tôi tái nhợt, cơ thể yếu ớt như sắp đổ gục.
“Được rồi, nếu anh muốn vậy thì em cũng không còn cách nào khác….”
Tôi che miệng, nước mắt rơi lã chã, dưới ánh mắt thương cảm của mọi người mà quay người chạy đi. Sau lưng, có người không nhịn được lên tiếng:
“Duệ ca, anh dùng tiền để kết thúc một mối quan hệ, đối với một người con gái rõ ràng là một sự nhục nhã.”
“Cô ấy cũng thật đáng thương, bộ dạng trông như tan nát cả cõi lòng luôn rồi.”
“Vậy tôi đi lấy lại tiền nhé?”
Giọng Giang Duệ đột ngột vang lên, mơ hồ còn có chút do dự.
… Tôi lại càng chạy nhanh hơn.
Gió chiều lạnh buốt, đường phố vắng vẻ, tôi ngồi dưới cột đèn, mặt buồn rười rượi, mi mắt vẫn còn ướt. Hệ thống lên tiếng an ủi:
“Cưng à, đừng buồn quá, ít nhất thì nhiệm vụ cũng đã xong rồi.”
Tôi cúi mắt, xoa xoa vết thương trên mu bàn tay.
Đây là vết thương tôi bị khi mang bữa sáng cho Giang Duệ mấy hôm trước, chẳng may bị ngã và bị xước da. Vết thương giờ đã có một lớp vảy mỏng.
“Cậu cũng cảm thấy tôi sắp tan nát cõi lòng rồi à? Hầy, đột nhiên có cảm giác khó tả.”
Hệ thống:
“Gì cơ?”
“Giống như một ni cô bị tung tin đồn yêu đương vậy.”
“…”
3
Hệ thống ngạc nhiên, có vẻ hơi hoảng loạn:
“Thế là nãy giờ cô đang diễn à?”
“Thế nào, có đủ điểm để nhận giải Nữ diễn viên xuất sắc chưa?”
Tôi đứng dậy, chậm rãi giãn người một cái.
Sau khi chết, tôi được hệ thống tình yêu kéo vào đây.
Hệ thống bảo rằng chỉ cần tôi thành công chinh phục một gã đàn ông xuất sắc, duy trì mối quan hệ tình cảm với anh ta ít nhất ba tuần thì sẽ được thưởng một mạng sống, quay lại thế giới cũ.
Sau đó nó đã chọn giúp tôi mục tiêu—thái tử của Tập đoàn Giang thị, Giang Duệ.
Người đẹp, tiền nhiều, tính cách lạnh lùng, độ khó 5 sao.
Tôi đã theo đuổi anh ta mấy tháng trời. Kiên trì bám theo, tỏ ra yêu đương thắm thiết cuồng nhiệt vô cùng. Ngay cả hệ thống cũng tưởng tôi thực sự động lòng, yêu điên cuồng anh ta.
Nhưng Giang Duệ vẫn lạnh như băng, không chút cảm xúc.
Sau này không biết sao, anh ta bất ngờ đồng ý yêu tôi. Chỉ là thái độ của anh ta vẫn rất lạnh lùng, thậm chí còn không chịu nắm tay tôi lần nào.
Cả mối quan hệ này đều là tôi chủ động, cứ như một con chó đuổi theo anh ta.
Nhưng cũng chẳng sao.
Tôi mỉm cười rút điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản:
“Hệ thống, tôi có thể mang tiền đi không?”
Quả là con nhà giàu, ngay cả trong việc chi tiền cũng thật hào phóng.
“Không thể.”
…
Ha, khóc lóc, mè nheo cả buổi, cuối cùng chẳng được gì.
4
Sau khi nộp báo cáo nhiệm vụ, hệ thống cần vài ngày để tải lên.
Vì không thể mang tiền đi nên tôi quyết định xài cho hết trước khi rời đi.
Lái xe thể thao, ở trong những căn hộ xa hoa, đi shopping trong các trung tâm thương mại. Cuộc sống cứ thế trôi qua, tiêu xài hoang phí, sống trong sự xa hoa, phù phiếm.
Tối hôm đó, tôi ăn mặc thật đẹp, đến quán bar nhảy nhót. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, không ngờ lại gặp phải bạn của Giang Duệ.
“Vũ Diệu, đến tìm Duệ ca à?”
“Không không không, chúng tôi chẳng còn gì nữa rồi.”
Tôi vội vã xua tay, chuẩn bị bỏ đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ôi, thật đáng thương. Hôm nay em họ của anh ấy về nước, mở tiệc đón gió, để anh dẫn em vào nhé.”
Anh ta thở dài, nhìn tôi đầy vẻ thương cảm. Ánh mắt như thể nói “Đừng giả vờ nữa, tôi biết em vẫn chưa quên anh ta”.
Sau đó, anh ta lôi tôi vào một phòng VIP.
Trong phòng, Giang Duệ đang ngồi, vẻ mặt lạnh tanh nhìn về phía tôi.
Bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, dáng vẻ ngọt ngào.
“Em chính là bạn gái cũ của Duệ ca phải không?”
“Đồ liếm cẩu thấp kém, đáng đời bị đá. Cô không xứng với anh ấy đâu, sau này đừng quấn quýt lấy Duệ ca nữa!”
Tiết Mạn liếc tôi một cái đầy khinh bỉ, giọng điệu như rót vào độc tố.
5
“Được rồi, được rồi, cô mới xứng đáng, chỉ có cô mới xứng ở bên cạnh anh ta.”
“Chắc ông trời biết cuộc sống của tôi quá mức buồn tẻ nên mới sai con cóc ghẻ nhảy ra phê phán loài người, chọc cười cho tôi vui đây mà.”
Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi cũng lười phải cố gắng giả vờ ngoan ngoãn nữa. Dù Giang Duệ có thích hay không, tôi cũng chẳng quan tâm.
Tôi thong thả ngồi xuống, gác chân lên và rót một ly rượu cho mình. Tiết Mạn tức giận đến đỏ mặt, ôm lấy ngực, sau đó còn cố tình ngã vào lòng Giang Duệ:
“Duệ ca, cô ấy mắng em.”
Giang Duệ hơi chau mày, đột nhiên đứng dậy:
“Vũ Diệu!”
Thái độ của anh ta như muốn bênh vực cho Tiết Mạn. Tiết Mạn vừa ngã bổ nhào xong, đứng dậy lại muốn ôm lấy cánh tay anh ta:
“Duệ ca…”
Nhưng cô ta còn chưa kịp chạm vào thì Giang Duệ đột ngột ngồi xuống.
Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng, bình thản thốt ra một câu:
“Em quá đáng lắm rồi.”
Tôi: … Chỉ thế này thôi à?
Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng, có người lên tiếng giải vây:
“Đều là bạn bè cả mà, thôi thôi, uống rượu đi.”
“Tiết Mạn, đừng bận tâm làm gì, cô ấy cũng chỉ vì quá đau lòng thôi.”
“Rõ ràng là cô ấy đã bắt nạt người khác mà.”
Tiết Mạn mắt ngấn lệ, quay lại đổ tội cho tôi.
Tôi thực sự cảm thấy cô ta ngốc nghếch mà đáng thương.
“Nói chuyện với cô thật là phí thời gian, thay vì thế, tôi thà dành thời gian lướt Weibo còn hơn.”
“Giả ngốc thì giả, nhưng đừng giả quá lố. Nhìn cô giống như một bà già lú lẫn, trí nhớ tồi tệ, đầu óc thì suy yếu bên ven đường vậy.”
6
Tiết Mạn hét lên một tiếng, suýt ngất đi.
Mọi người đều nghĩ tôi đang bị tổn thương sâu sắc sau khi bị đá, đến mức cảm xúc không ổn định. Họ liên tục khuyên cô ta đừng tranh cãi với tôi.
Giữa đám đông hỗn loạn, tôi nhìn thấy Giang Duệ hình như hơi cong môi cười.
Hả? Anh ta cười cái gì?
À, chắc là cười vì giận.
Tiết Mạn sau khi được một đám người an ủi, cô ta mới bình tĩnh lại một chút.
Đột nhiên mắt cô ta chớp chớp, nở một nụ cười đầy ác ý:
“Cô cũng chơi Weibo à?”
“Không biết trong tài khoản của cô có những gì nhỉ.”
“Có phải là những ngày tháng bộc bạch tâm tình của một con chó si tình không?”
“Cô không ngại chia sẻ với chúng tôi một chút chứ?”
Tôi hơi ngẩn ra, muốn lảng tránh cái chủ đề này:
“Tôi chỉ lướt sóng ăn dưa thôi.”
Tiết Mạn thấy tôi không muốn trả lời, càng thêm không bỏ qua. Cô ta muốn dùng chuyện này để làm nhục tôi.
“Mới lấy được số điện thoại của cô đây.”
Cô ta cười khẩy, đắc ý vẫy vẫy điện thoại trong tay, sau đó mở ứng dụng lên, nhập số điện thoại, tìm kiếm một cách thành thạo.
Khuôn mặt tôi lập tức tái mét, không kịp ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn giao diện điện thoại của Tiết Mạn nhảy sang trang cá nhân của người dùng “Bầy sói mặc da mát”.
7
Có lẽ vì tôi trông quá căng thẳng và lo lắng nên Giang Duệ nhíu mày lại.
Giọng anh ta lạnh đi, mang theo chút cảnh cáo:
“Đừng nhìn nữa, tắt đi.”
Xem ra anh ta vẫn có chút lương tâm.
Dù tôi chỉ là một con chó si tình tội nghiệp nhưng anh ta cũng có chút áy náy, thậm chí còn bảo vệ tôi.
Tiết Mạn lần này chính là cố tình làm tôi xấu hổ.
Không những không tắt đi, cô ta còn hào hứng chiếu lên màn hình cho mọi người cùng xem.
Tôi không thể ở lại thêm nữa nên vội vã đứng dậy, xô cửa bỏ đi.
“Tôi phải về trước đây, mấy con muỗi ở nhà chắc đói cả ngày rồi.”
Mọi người đều nghĩ, thói quen theo đuổi người khác của một liếm cẩu sẽ được ghi lại, chờ cơ hội để tất cả bị phơi bày, tôi xấu hổ và tức giận bỏ chạy.
Nhưng họ đâu biết, trong đó là một loạt những dòng ghi chép về sự chán ghét và chê bai của tôi đối với Giang Duệ.
Nếu không chạy ngay, tôi chắc chắn sẽ chết.
Không lâu sau khi tôi đi, mọi người nhìn vào màn hình lớn, im lặng không nói gì.
…
“Thái tử gia gì chứ, tôi còn là công chúa nữa kìa, nhìn bộ dạng của anh ta xem, làm như mình cao quý lắm vậy.”
“Gửi lời chào buổi sáng không trả lời? Được, được, không trách Giang Duệ, trách tôi, trách tôi có ít bạn trai quá.”
“Cá lạnh nhạt, lừa khó dụ.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.