Chu Yến bị cô ấy cản lại giữa đường, anh cũng nhanh chóng phát hiện ra tôi. Anh vốn chẳng còn mong đợi chuyện tôi công khai thân phận của anh nữa, nhìn tôi một cách bình thản, rồi nhanh chóng rời ánh mắt đi, lịch sự nhưng xa cách nói: “Cảm ơn cô.”
Diệp Tinh như được khích lệ, liền tiếp tục: “Anh Chu, tôi và vài chị em đều là fan của anh, có thể xin chữ ký được không ạ?”
Chu Yến mỉm cười: “Xin lỗi, thời gian có hạn, vợ tôi đang đợi tôi đi ăn.”
“Xin lỗi vì làm phiền anh.” Diệp Tinh có chút ngượng ngùng, quay lại nói với mọi người: “Anh Chu còn phải ăn cơm, chúng ta đi thôi.”
Tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích, khiến Diệp Tinh không kìm được mà hít sâu một hơi: “Lê Lê, chị đã nói rồi mà—”
Chu Yến không quan tâm, bước thẳng qua chúng tôi.
“Này—” Tôi đột nhiên cất tiếng. Chu Yến lập tức quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhưng cũng đầy tình cảm: “Có chuyện gì à?”
“Tôi muốn ăn cơm cùng anh.” Vài đồng nghiệp nhìn tôi với biểu cảm khó hiểu, như thể đang nhìn một người điên.
Diệp Tinh thở dài: “An Lê, anh Chu đã kết hôn rồi, anh ấy không phải loại người như thế đâu.”
Chu Yến vươn tay ra, như sợ tôi chạy mất: “Được rồi, lại đây.”
Lời vừa dứt, xung quanh trở nên im lặng như tờ.
4
Chu Yến hẳn là đang rất tự hào, như cái đuôi cáo của anh ta sắp cong lên trời vậy, chờ đợi tôi tự bước tới.
Diệp Tinh cố nén sự kinh ngạc trong ánh mắt: “Anh Chu, cô ấy là nhân viên của chúng tôi, vừa mới sinh con.”
Chu Yến liếc nhìn cô ấy: “Ừ, tôi biết. Có vấn đề gì à?”
Cô ấy nghẹn lời, cố gắng lấn tới: “Thực ra bọn tôi cũng là đồng nghiệp cả mà, tôi biết ở đây có vài món ăn khá ngon, nếu anh Chu không ngại thì…”
Chu Yến cúi xuống, hỏi ý kiến tôi. Tôi ở ngoài khá lâu, hơi bị hạ đường huyết, chẳng có tâm trạng đối đáp với họ nữa.
“Em thế nào cũng được.”
Vì thế, trên bàn ăn tối có thêm bốn, năm người nữa. Mấy trợ lý của Chu Yến nhìn thấy Diệp Tinh và nhóm của cô ta liền thốt lên: “Ơ, chị dâu, đồng nghiệp của chị cũng đến đây à!”
Diệp Tinh có chút lúng túng, ánh mắt lướt qua nhóm người rồi nói với một nụ cười nhạt:
“Lê Lê, hóa ra em quen anh Chu từ lâu à? Sao không nói sớm, bọn chị đều là fan của anh ấy.”
Cô ấy ngồi xuống đối diện với Chu Yến một cách duyên dáng. Chu Yến khẽ nhíu mày, ánh mắt anh nhìn tôi đầy vẻ khó chịu. Tôi đã quen rồi. Diệp Tinh luôn thích làm chủ tình hình, và lần này cũng không ngoại lệ.
Thay vì ngồi ăn cùng Chu Yến dưới ánh mắt soi mói của mọi người, tôi thích ngồi cùng các trợ lý trẻ trung, vui vẻ của anh hơn. Mấy cô em thân thiết ngồi tụ tập quanh tôi, bắt đầu chia sẻ những món đồ yêu thích: “Chị dâu ơi, em đan cho bé con một chiếc mũ len, chị đừng chê nhé.”
“Haha, cô ấy tự đâm vào tay mình rồi la hét đòi em đưa đến bệnh viện nửa đêm.
Bác sĩ nói nếu đến muộn chút nữa thì vết thương sẽ tự lành!”
Tôi mân mê chiếc mũ len: “Cảm ơn em, đáng yêu quá!”
Diệp Tinh đảo đĩa rau trộn, cười nói: “Chắc anh Chu thấy buồn cười quá, cô ấy lúc nào cũng thế, chẳng mấy khi tập trung vào công việc.”
Rồi cô ấy thở dài: “Bây giờ lại sinh con, tôi làm sếp mà cũng phải chăm sóc cô ấy nhiều. Cũng vì lý do đó mà tôi không dám để cô ấy ăn tối với anh Chu, sợ chăm sóc không chu toàn.”
Chu Yến cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ: “Cô ấy làm việc rất chăm chỉ.”
Diệp Tinh bật cười, chống cằm nhìn Chu Yến: “Cô ấy tự nói vậy à? Anh Chu đúng là người tốt, lúc nào cũng nhìn thấy điểm tốt của mọi người.”
Chu Yến không phản ứng gì, chỉ bình thản nói: “Chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi.”
“Quen lâu rồi à?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ừ, bạn cũ.”
Diệp Tinh không còn biết nói gì thêm, nên quay sang tôi để thay đổi chủ đề: “Lê Lê, sao không thấy chồng em đâu nhỉ?”
Mấy trợ lý nhìn nhau, không biết có nên nói gì hay không. Cả Chu Yến cũng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thu chiếc mũ len lại: “À, anh ấy bận.”
Nụ cười trên mặt Chu Yến cứng lại, anh xiên miếng bít tết đã cắt rồi đưa vào miệng.
Bữa ăn diễn ra trong không khí ngượng ngùng. Chu Yến không nói nhiều, phần lớn thời gian là Diệp Tinh cố gắng moi móc thông tin về đời tư của anh, khiến mọi người không thể tập trung ăn uống.
Sau bữa ăn, Diệp Tinh đứng ngoài chờ tôi: “Lê Lê, đi chung không?”
Mấy trợ lý kéo tay tôi: “Không cần đâu, chị dâu sẽ chơi trò chơi với bọn em.”
Diệp Tinh lập tức nói: “Vậy tôi chơi cùng, tôi cũng giỏi trò này.”
Trước đây, cô ấy cũng luôn chen vào mỗi lần nhóm chúng tôi có cuộc họp dự án. Việc cô ấy hay rình trộm màn hình điện thoại của tôi đã trở thành thói quen, khiến tôi phải dán tấm bảo vệ chống nhìn trộm. Chỉ cần tôi có chút gì tốt đẹp, cô ấy sẽ không ngần ngại tìm cách chia phần.
Mấy trợ lý khéo léo từ chối: “Xin lỗi nhé, đủ người rồi, lần sau nhất định mời chị.”
Diệp Tinh không chịu bỏ cuộc, vẫn dặn dò: “Vậy em về sớm đi, đừng làm phiền anh Chu nghỉ ngơi. Anh ấy đến đây là để làm việc đấy.”
“Biết rồi mà.”
Mấy trợ lý cũng nhận ra quan hệ giữa tôi và Diệp Tinh không tốt.
“Chị dâu, đồng nghiệp của chị mặt dày thật đấy. Cô ta đang muốn gì vậy?”
“Có lẽ là không muốn thấy chị sống tốt.”
…
Chúng tôi tụ tập chơi trò chơi bàn, Chu Yến cũng đến. Tối nay tôi không may, liên tục thua cả hai ván. Thua thì phải chịu hình phạt.
Mọi người hò reo: “Chị dâu uống rượu đi!”
Tôi cũng đang vui, vừa nhận lấy chai bia thì Chu Yến đưa tay chặn phía trên chai: “Khoan đã, anh uống thay cho cô ấy.”
“Vậy phải uống hai chai!”
“Không còn bia rồi.”
Anh Lưu, quản lý của Chu Yến, đứng dậy đội mũ: “Tôi đi mua.”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo, là tin nhắn từ sếp: “Khi nào gửi phương án cho tôi?”
Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, tôi có chút ngạc nhiên: “Phương án gì ạ?”
“Việc mà Diệp Tinh giao cho cô. Tôi không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của cô, nhưng bỏ nhiệm vụ để đi chơi thế này thì không hợp lý.”
Kèm theo đó là một bức ảnh trên WeChat của Diệp Tinh, tôi ở ngay phía sau làm nền cho cô ấy. Đây không phải lần đầu cô ta cố tình làm khó tôi.
Khi trước, chúng tôi ngang cấp nên tôi còn có thể giải thích. Nhưng giờ cô ấy là sếp của tôi, đã nói là giao việc cho tôi thì tôi không thể cãi lại.
“Anh Lưu, tôi đi với anh nhé.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.