Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ HÔN NHÂN BÍ MẬT Chương 7 Hôn Nhân Bí Mật

Chương 7 Hôn Nhân Bí Mật

7:43 chiều – 28/11/2024

Tôi lật trang đầu của sổ ghi chép, nhanh chóng đăng thêm một bài thứ hai. Đó là những đoạn chat giữa tôi với sếp và đồng nghiệp.

Sếp: “An Lê, lo xong phương án nhanh nhé.”
Tôi: “Tôi nhớ là Diệp Tinh làm mà?”
Sếp: “Cô ấy xin nghỉ rồi.”

Cùng ngày hôm đó, mẹ tôi nhắn tin cho tôi: “Lê Lê, sao chưa về? Hôm nay là sinh nhật con mà.”
“Con đang tăng ca mẹ ạ, chắc phải tối mai mới về được. Đồng nghiệp nghỉ nên con phải làm thêm.”

Bức ảnh thứ hai.

Đồng nghiệp: “An Lê, cô có thấy Diệp Tinh không?”
Tôi: “Không thấy.”
Đồng nghiệp: “Sao cô ấy không đến nhỉ, nghe nói là đi hẹn hò à? Bạn trai cô ấy khá giàu…”
Tôi: “Cô cần gì à?”

Đồng nghiệp: “À, kế hoạch của cô ấy chưa làm xong, mà bên tôi đang cần gấp. Hai người cùng phòng mà, cô nhắc giúp tôi được không…”
Tôi: “… Thôi để tôi làm cho.”

Những đoạn hội thoại tương tự thế này có đến hàng chục cái, tôi ghép lại thành một bức ảnh chín ô và đăng lên.

Dòng trạng thái: “Cố gắng không chỉ nói bằng lời, hãy thể hiện bằng hành động.”

Phần bình luận bùng nổ.

“Trời ơi, không thể tin nổi, kinh thật!”
“Toàn xin nghỉ, hóa ra là cô ta.”
“Mới lướt qua mấy dòng trạng thái của Diệp Tinh, đúng vào lúc này cô ta đang than vãn vì tan làm muộn. Trong khi An Lê phải làm xuyên đêm vì cô ta!”
“Quá chuẩn rồi, còn thêm bằng chứng nữa không?”

?

Về vụ việc “cơm thừa” mà cộng đồng mạng đang tranh cãi nhiều nhất, tôi quyết định phản hồi.

“An Lê, tôi không khỏe, mọi người cứ đi đi.”
“Sao thế?”
“Đau bụng quá.”
“Vậy để tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi chút là được, mọi người cứ đi ăn.”
“Ok, tôi đã đặt thuốc cho cô rồi, nhớ uống nhé.”

Kèm theo đó là ảnh chụp biên lai giao hàng.

“Diệp Tinh, cô còn ở văn phòng không? Tôi mua cho cô cháo thịt nạc và cả trứng hấp vàng ngon lắm, mới gọi thêm cho cô đấy.”
“Wow, cảm ơn nhé!”

Cuối cùng, tôi viết thêm: “Nếu đã thích ăn cơm thừa như vậy, biết thế mình mang hẳn cơm thừa cho rồi.”

Dòng bình luận lại rộ lên với nhiều người theo dõi.

“Haha, buồn cười quá, An Lê đáp trả quá đỉnh!”
“Đúng là kiểu người vừa ăn vừa chửi, đúng không? Đúng là quá đạo đức giả.”
“Cô ấy không muốn đi ăn đâu, chỉ muốn ở lại văn phòng để chụp hình sống ảo thôi mà.”

?

Trong lúc tình hình đang dần sáng tỏ, một người lên tiếng tố cáo: An Lê vẫn tiếp tục làm việc trong suốt thời gian sinh con, nhưng ngay sau khi vào phòng sinh vài tiếng, khách hàng của cô ấy đã bị Diệp Tinh cướp mất (một người trong ngành lên tiếng).

“Tôi từng làm việc với chị An Lê, dự án rất suôn sẻ, mọi chi tiết đều đã thống nhất. Nhưng không hiểu sao công ty của họ đột nhiên thay đổi người phụ trách. Lời lẽ rất khó nghe, tỏ ra tự cao, cứ như thể mọi người đều không xứng đáng nói chuyện với cô ta. Thú thật, tôi đã rất giận dữ và chặn liên lạc với An Lê, vì nghĩ cô ấy thiếu trách nhiệm. Nhưng giờ, sau khi biết sự thật, thì ra lúc đó chị ấy đang sinh con. Cướp lấy thành quả của một phụ nữ trong thời gian họ sinh con là việc làm quá tệ!”

“Thêm một câu nữa, năng lực của Diệp Tinh đúng là quá kém.”

Lời chia sẻ này như một dấu chấm hết cho toàn bộ vụ việc. Khi Diệp Tinh cố gắng tạo dựng hình tượng cho mình, cô ta không bao giờ ngờ rằng ngày này sẽ bị vạch trần. Khi so sánh hai phía, sự thật bộc lộ đầy những lỗ hổng. Chỉ trong vòng hai mươi phút, cô ta đã ẩn hàng loạt bài viết liên quan và bắt đầu xóa bình luận.

“Vội vàng ghê nhỉ, sao lại chặn tôi?”
“Có giỏi thì đừng xóa đi chứ.”
“Bịt miệng cũng không che nổi nữa đâu.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi đặt điện thoại xuống, vươn vai một cái. Ánh nắng chói mắt làm đôi mắt đã mệt mỏi sau vài đêm thức trắng của tôi cay xè.

Trên bàn có một ly sữa nóng. Chu Yến vẫn mặc bộ đồ hôm qua, mái tóc đen hơi rối, rõ ràng anh cũng không nghỉ ngơi được bao nhiêu.

“Em giải quyết xong hết rồi chứ?”

“Ừ, xong rồi.”

Anh Lưu xách theo vài túi bánh quẩy và sữa đậu nành, đẩy cửa bước vào: “Chị dâu, để tìm đối tác đứng ra cho vụ này, anh Chu đã thức cả đêm qua.”

Tôi ngạc nhiên ngước nhìn anh.

Chu Yến đưa cho tôi một chiếc bánh quẩy với nhân đường: “Anh biết em tự mình làm được, nhưng như vậy sẽ nhanh hơn. Ăn xong rồi đi ngủ một chút, thư luật sư đã chuẩn bị xong rồi, còn lại cứ để anh lo.”

Căng thẳng trong tôi dần dịu xuống. Tôi ăn sáng đơn giản rồi ngả đầu xuống ngủ ngay.

Khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối đen. Mở điện thoại ra, tôi thấy độ hot của Diệp Tinh không những không giảm mà còn tăng lên. Hóa ra, Diệp Tinh mới chính là người lợi dụng mối quan hệ nhiều nhất.

Tôi nằm trên giường, lắng nghe tiếng tích tắc của đồng hồ báo thức, và bất chợt thở phào nhẹ nhõm. Những bất công và uất ức mà tôi đã chịu đựng bao năm qua, cuối cùng cũng có một lời giải đáp.

“Em dậy rồi à?” Giọng của Chu Yến vang lên từ bên cạnh.

Phòng quá tối, lúc nãy tôi còn không nhận ra anh đã ở đó. Không nói gì, tôi tiến lại gần và ôm lấy anh.

“Anh đã từng gặp chuyện tương tự chưa?”

Chu Yến nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Lúc mới vào nghề, anh gặp phải nhiều lắm. Là một tân binh không có gốc rễ, bị đối xử lạnh nhạt là chuyện thường ngày.”

Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp Chu Yến. Khi đó tôi đang thực tập tại một công ty, cùng trưởng nhóm đi công tác đến một tỉnh khác và tình cờ ghé qua phim trường ở Hoành Điếm.

Trời rất nóng, hầu hết mọi người sau khi quay xong đều ra các quán gần đó để uống nước giải khát.

Chu Yến thì khác. Anh ngồi nghiền ngẫm kịch bản hết lần này đến lần khác.

Tôi tò mò, liền bắt chuyện: “Anh đóng vai gì vậy?”

Chu Yến mỉm cười ấm áp với tôi: “Tôi đóng vai một người lính nhỏ, hy sinh trên chiến trường để cứu tướng quân.”

Anh đưa kịch bản cho tôi xem, chỉ có một câu thoại duy nhất được tô đỏ: “Tướng quân, mau chạy đi.”

Ngày hôm đó, tôi ở lại phim trường và xem anh diễn. Anh ngã rất nhiều lần, phải ngậm vô số túi máu giả, dưới cái nắng gay gắt, anh liên tục bị đánh ngã xuống bùn.

Sau khi quay xong, tôi nói: “Tôi thấy anh diễn rất tốt.”

“Cô là người đầu tiên nói vậy.” Anh cười áy náy: “Nhưng vừa nãy đạo diễn đã cắt hết lời thoại của tôi rồi.”

Tôi suy nghĩ một lúc, không biết an ủi thế nào nên nói: “Trùng hợp thật, trưởng nhóm của tôi cũng cắt công việc của tôi, tháng này tôi không có tiền lương.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận