Lúc đó, tôi còn đang ngủ ngon lành trên giường, trong mơ cảm nhận được ai đó hôn lên trán mình. Tôi mơ màng mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt điển trai phóng đại của Hạ Dịch Minh. Anh dịu dàng xoa đầu tôi, mỉm cười:
“Ninh Ninh, dậy thôi, mẹ chúng ta đến rồi.”
Tôi lập tức bừng tỉnh như bị dội một gáo nước lạnh. Trong thoáng chốc, tôi không biết nên sợ vẻ mặt lạnh lùng của mẹ đang đứng ở cửa, hay nụ cười giả tạo của Hạ Dịch Minh đứng bên giường hơn.
Tôi ngồi dậy, cười gượng:
“Mẹ, mẹ đến sao không báo trước một tiếng?”
Mẹ tôi hừ lạnh:
“Báo trước à? Báo trước thì sao mẹ biết được con bắt nạt thằng bé Dịch Minh như thế nào chứ?”
Tôi mờ mịt:
“Con bắt nạt anh ấy hồi nào?”
“Con chẳng làm gì, mọi việc đều để cho nó làm đã đành. Làm xong còn không được lời cảm ơn, chỉ vì giặt hỏng một bộ đồ ngủ mà con giận đến mức ngủ riêng phòng với nó. Không phải con đang mặc đồ ngủ đấy sao?”
Mẹ tôi quét ánh mắt sắc bén qua bộ đồ ngủ đôi trên người tôi và Hạ Dịch Minh.
Được rồi, tôi đã hiểu. Trong lòng không khỏi âm thầm dành một lời khen cho sự nhanh trí của Hạ Dịch Minh.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Hạ Dịch Minh ân cần xuống tầng mua bữa sáng, còn tôi thì bị mẹ ấn xuống sofa để mắng.
“Giang Ninh, con không thể vì mình kiếm được nhiều tiền mà đẩy hết việc nhà cho thằng bé! Con cưới chồng chứ đâu phải thuê bảo mẫu! Con nghĩ xem có đúng không?”
Tôi cúi đầu, lẩm bẩm:
“Không phải bố cũng chiều mẹ như vậy sao?”
Mẹ tôi nổi giận:
“Đừng nhắc đến bố con! Đổi cái chậu cho cây hoa thôi mà cũng làm nó chết khô, đã thế còn không chịu nhận sai! Nhắc đến là mẹ bực mình!”
“…”
Tôi vỗ nhẹ lưng mẹ, dỗ dành:
“Được rồi, không nhắc nữa, không nhắc nữa.”
Mẹ liếc nhìn tay tôi:
“Con định khi nào làm đám cưới với Dịch Minh? Ngay cả nhẫn cưới cũng không có, ai biết được hai đứa đã kết hôn chứ?”
Tôi cười bất lực:
“Người quen quanh chúng con đều biết mà mẹ. Công việc bọn con đều bận, thực sự không có thời gian, đừng quá cầu kỳ hình thức, mẹ ngoan nhé.”
Mẹ lườm tôi một cái:
“Thế còn con cái? Hai đứa định khi nào sinh con? Con cũng không còn trẻ nữa, chuyện này phải tranh thủ sớm chứ?”
Nụ cười của tôi đông cứng lại trên mặt. Từ giục cưới chuyển sang giục sinh con, mẹ tôi quả là không làm tôi thất vọng.
“Không gấp không gấp, bọn con có kế hoạch riêng.”
Tôi vất vả đối đáp qua lại với mẹ một hồi, cuối cùng Hạ Dịch Minh cũng trở về. Tôi lập tức chạy ra đón anh, nhiệt tình nhận lấy bữa sáng từ tay anh.
Tôi hạ giọng phàn nàn:
“Sao anh đi lâu thế?”
Hạ Dịch Minh giả vờ thân thiết xoa đầu tôi, nhỏ giọng nói thầm:
“Để tránh bị lộ, tôi còn mua thêm vài thứ khác nữa.”
“Cái gì thế?”
Anh cúi người xuống, môi mỏng lướt qua vành tai tôi, giọng nói khẽ khàng, hơi thở nóng bỏng phả lên da làm tôi thấy vừa nóng vừa ngứa:
“Bao cao su.”
Bùm!
Ba chữ bình thường ấy nổ tung trong đầu tôi. Tôi đứng đơ người, mặt đỏ bừng lan xuống tận cổ.
Dù sao thì, tôi phải thừa nhận, Hạ Dịch Minh đúng là đoán trước mọi chuyện không trượt phát nào.
Đúng kiểu nhà tiên tri, chuẩn không cần chỉnh.
6.
Mẹ đuổi tôi và Hạ Dịch Minh ra khỏi nhà, bảo hai đứa đi hẹn hò, đừng có làm vướng chân bà.
Tôi và Hạ Dịch Minh ngồi trong xe, mắt nhìn nhau không nói gì, cuối cùng tôi đành lấy điện thoại ra, lướt ứng dụng tìm chỗ vui chơi phù hợp.
“À, trung tâm thành phố mới mở một phòng chơi thoát khỏi mật thất. Hạ Dịch Minh, anh muốn thử không?”
Anh ghé qua nhìn:
“Chưa chơi bao giờ.”
“Vậy đi chơi cái này đi.”
Tôi đắc ý nói:
“Tôi là cao thủ phá đảo phòng mật mã đấy, để tôi dẫn anh.”
Hạ Dịch Minh mở định vị, hờ hững đáp:
“Vậy sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi không quan tâm, hừ nhẹ một tiếng:
“Rồi anh sẽ biết thôi.”
Một tiếng sau, tôi chui rúc trong vòng tay của Hạ Dịch Minh, run rẩy, hai tay ôm chặt lấy eo anh, nhất quyết không để anh bước ra nửa bước.
Hạ Dịch Minh cười khẽ vài tiếng, lồng ngực cũng rung lên:
“Cao thủ phá đảo? Hử?”
Tôi hoảng đến mức giọng nói gần như muốn khóc:
“Tất cả là tại anh! Ai bảo anh chọn cái chủ đề kinh dị có NPC này, tôi đã bảo không chơi được rồi, chơi mấy cái giải đố bình thường không được à!”
Hạ Dịch Minh ôm lấy vai tôi, giọng trầm thấp pha chút lười biếng:
“Đã chơi thì phải chơi cái thú vị nhất. Đi nào, đi tiếp thôi, mấy người chơi khác còn đang đợi.”
Tôi nhắm chặt mắt, chậm rãi buông eo anh ra, đổi sang ôm cánh tay anh:
“Con ma lúc nãy đi rồi chứ?”
“Ừ, đi qua cửa bên rồi.”
“Trong phòng có còn gì bất ngờ nhảy ra không?”
“Tạm thời thì không.”
Nghe anh nói vậy, tôi mở mắt, dần thích nghi với ánh sáng mờ ảo. Xung quanh là những bức tường loang lổ, bàn ghế cũ kỹ, vết rỉ sét và máu khô ở khắp nơi, mấy bộ xương nằm lăn lóc dưới đất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi không sợ mấy thứ đáng sợ trước mắt, chỉ sợ cái khoảnh khắc chúng đột ngột xuất hiện, tim như muốn nhảy lên cổ.
“Đi thôi”
Hạ Dịch Minh chỉ vào một cái ô cửa sắt thấp trước mặt:
“Chúng ta vào lấy chìa khóa.”
Tôi nhìn vào bên trong, tối đen như mực, không nhấc nổi chân:
“Phải thò tay vào lấy à?”
“Tôi lấy cho, em cứ đi theo tôi.”
Tôi lén nhìn Hạ Dịch Minh. Sự bình tĩnh của anh khiến tôi cảm thấy an toàn, liền ngoan ngoãn bước theo.
Hạ Dịch Minh đưa tay qua song sắt lần mò. Tôi cẩn thận quan sát xung quanh, bỗng nhiên cảm giác có gì đó lướt qua trán. Tôi giơ tay chạm vào, lòng lạnh toát.
Phía trên đầu có gì đó.
Tôi không kìm được mà ngẩng lên nhìn. Vài sợi tóc đen bẩn thỉu buông thõng xuống, đung đưa qua lại, kèm theo âm thanh rên rỉ kỳ quái. Tiếp tục nhìn lên trên…
Đột nhiên, một bàn tay lớn ấm áp che kín mắt tôi. Bên tai vang lên giọng nói trấn an của Hạ Dịch Minh:
“Đừng nhìn.”
Tất cả giác quan dường như ngưng trệ trong một khoảnh khắc, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập, thình thịch thình thịch, vang lên rõ mồn một giữa không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
“Lấy được chìa khóa rồi, đi mở cánh cửa tiếp theo thôi.”
Tôi lại ôm lấy cánh tay anh, cúi đầu lặng lẽ đi theo.
Quả nhiên, ở trong không gian kín đầy ám ảnh thế này, rất dễ nảy sinh những ảo giác kỳ quặc. Tôi bắt đầu hối hận vì đã rủ Hạ Dịch Minh đi chơi trò này.
Nhưng không ngờ, chuyện còn bẽ mặt hơn lại xảy ra sau đó.
Phòng thứ tư rộng hơn các phòng trước, mọi người chia nhau ra tìm manh mối. Hạ Dịch Minh bảo tôi núp ở một góc mà đợi anh.
Có một chiếc bàn dựa vào tường, khăn trải bàn đã bị anh vén lên xem, bên trong trống không. Tôi yên tâm ngồi co ro ở đó.
Kết quả là một NPC đeo mặt nạ từ ngăn bí mật trên tường chui ra, vừa vặn chạm mặt tôi đang ôm gối ngồi đó.
Hai tiếng hét chói tai xuyên thẳng trời xanh. NPC tội nghiệp cuống quýt lùi lại, còn tôi hoảng hốt lao thẳng về phía Hạ Dịch Minh… nhảy lên người anh.
Hai tay tôi ôm lấy cổ anh, hai chân vòng qua eo anh.
Hạ Dịch Minh đứng sững lại, theo phản xạ đỡ tôi để tránh bị ngã. Im lặng một lúc, anh bật cười, mà còn cười rất lớn.
Tôi xấu hổ đến đỏ mặt:
“Không được cười!”
Có lẽ vì cảm thấy bị một người nhát gan dọa cho phải rút lui là điều quá mất mặt, NPC đó lại chui ra từ ngăn bí mật, còn gọi thêm một đồng đội từ cửa bước vào. Cả phòng hoảng loạn, mọi người chạy toán loạn, tiếng hét không ngừng vang lên.
Hạ Dịch Minh ôm tôi đứng yên ở góc phòng, không nhúc nhích. Một NPC đứng đối diện anh một lúc, có lẽ thấy không dọa được nên chán nản bỏ đi.
Tôi len lén mở mắt, phát hiện có một cô gái đang đứng thu lu một góc, có vẻ muốn lại gần phía chúng tôi. Tay cô ấy gần như chạm vào vạt áo của Hạ Dịch Minh.
Đầu óc tôi vốn đã không tỉnh táo, bỗng buột miệng nói:
“Đây là chồng tôi.”
Nhấn mạnh vào từ “tôi.”
Cô gái ngớ người, ngượng ngùng lùi lại hai bước.
Tôi cũng ngẩn người, quay đầu nhìn thấy nụ cười đầy trêu chọc của Hạ Dịch Minh. Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng vùng vẫy nhảy khỏi vòng tay anh.
Tóm lại, ba tiếng đồng hồ trong phòng chơi đã khiến tôi mất hết mặt mũi trước Hạ Dịch Minh, đồng thời để lại một bóng ma tâm lý cực kỳ lớn đối với trò chơi thoát khỏi mật thất.
7.
Hạ Dịch Minh thật đúng là không để tôi sống yên. Anh nhờ chủ phòng chơi in mấy tấm ảnh chụp tôi lúc bẽ mặt trong trò chơi, rồi đưa cho mẹ tôi xem. Kết quả là hai người ngồi đó cùng nhau cười nhạo tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.