Nghe ra ẩn ý trong lời nói của tôi, sắc mặt Dư Trạch tái nhợt vài phần:
“Ninh Ninh, lúc đó anh không có gì trong tay. Anh muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Anh không biết phải giải thích như thế nào, nhưng cơ hội đó rất hiếm. Anh nghĩ sau khi về, anh có thể mang lại cho em một tương lai tốt đẹp.
Chỉ là anh sợ em đợi quá lâu, anh sợ em không đồng ý…”
Tôi ngắt lời anh ta:
“Dư Trạch, anh rõ ràng biết lý do tôi chia tay anh. Trong kế hoạch tương lai của anh, tôi chỉ là một vai phụ không quan trọng. Nhưng tôi không cần một vị trí bấp bênh như thế.”
Dư Trạch cười khổ:
“Vậy nên em tìm một người hoàn toàn dựa dẫm vào em?”
Tôi vốn đến đây với thái độ muốn hòa giải, nhưng nghe anh ta nói về Hạ Dịch Minh như vậy, cơn giận của tôi bùng lên ngay lập tức:
“Tôi không biết anh nghe về chồng tôi từ ai, nhưng anh ấy tuyệt đối không phải người như anh nghĩ.
Tôi cứ tưởng hôm nay đến đây sẽ nhận được lời chúc phúc từ anh, nhưng nếu anh có mục đích khác, thì bữa ăn này không cần tiếp tục nữa.”
Tôi cầm lấy túi xách, đứng dậy định rời đi. Dư Trạch vội níu lấy cánh tay tôi, chặn đường:
“Anh ta thậm chí còn không mua nhẫn cho em. Đây là cuộc hôn nhân mà em mong muốn sao?”
Tôi rút tay khỏi anh ta:
“Dư Trạch, anh đã bao giờ thực sự tìm hiểu tôi chưa?
Tôi chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ đó. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, luôn nhường nhịn và chăm sóc tôi. Ở bên anh ấy, tôi thấy mọi thứ thật đơn giản và hạnh phúc. Đây chính là điều tôi muốn.
Nhưng cảm ơn anh đã nhắc tôi nhớ: cuộc sống thỉnh thoảng cũng cần chút nghi thức.
Sinh nhật chồng tôi sắp đến, tôi phải đi mua quà cho anh ấy. Tạm biệt, Giám đốc Dư.”
Tôi ghé vào một cửa hàng, chọn quà cho Hạ Dịch Minh.
Tâm trạng dần khá hơn, tôi định mua gì đó ăn lót dạ thì tình cờ gặp một đồng nghiệp nữ của anh đang đi dạo cùng bạn trai.
Tôi cười chào:
“Trùng hợp quá, Tiểu Phương, đi hẹn hò với bạn trai à?”
Phương Tĩnh cũng nhận ra tôi, vui vẻ vẫy tay:
“Chị Ninh!”
Cô ấy liếc nhìn ra sau tôi:
“Chị đi một mình à? Hạ tổng không đi cùng chị sao?”
Động tác trả tiền của tôi khựng lại. Tôi quay đầu nhìn cô ấy:
“Hạ gì cơ?”
Phương Tĩnh cũng sửng sốt, sau đó như hiểu ra, cười đầy ẩn ý:
“Ôi dào, chị Ninh, mọi người đều biết rồi, chị đừng giấu nữa.”
Tôi vẫn mơ hồ:
“Biết gì cơ? Chuyện Hạ Dịch Minh được thăng chức hả?”
Nụ cười của Phương Tĩnh cứng đờ, giọng cũng bắt đầu lắp bắp:
“Chị Ninh… chị không, không biết thật sao?”
“…”
14
Tôi im lặng mở cửa, trong nhà tối om. Chỉ có một chiếc đèn nhỏ ở lối vào. Tôi thay giày, bước thẳng về phòng mà không để ý có người ngồi trên sofa.
“Sao về muộn thế?”
Hạ Dịch Minh bật đèn phòng khách, hỏi tiếp:
“Đi đâu vậy?”
Tôi nheo mắt để quen với ánh sáng:
“Đi dạo phố.”
“Một mình?”
Tôi quay lại nhìn anh. Anh vừa tắm xong, mặc bộ đồ ngủ. Nhớ đến việc anh thường tiếc tiền, tự nhiên tôi không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
“Ừ.”
Hạ Dịch Minh bước đến gần tôi, trên người toát ra vẻ giận dữ. Tôi còn chưa tức, anh đã trưng bộ mặt hầm hầm. Tôi bực bội đẩy anh ra:
“Tránh ra, tôi muốn đi nghỉ.”
Anh không nhúc nhích, giơ điện thoại lên, đưa cho tôi xem một bức ảnh:
“Tăng ca? Một mình đi dạo?”
Là ảnh chụp tôi trong nhà hàng, lúc bị Dư Trạch nắm lấy cổ tay.
Tôi nhớ lại, khi tôi vào nhà hàng, tình cờ chạm mặt Chu Từ. Vì không quen biết, chúng tôi thậm chí không nhìn nhau.
Tôi chẳng muốn tranh cãi với anh, định vòng qua anh mà đi. Nhưng vừa bước được một bước, Hạ Dịch Minh đã giữ chặt tay tôi:
“Giang Ninh, em không định giải thích sao?”
Tôi không quay đầu lại:
“Có gì để giải thích đâu.”
Hạ Dịch Minh giận dữ, lực tay mạnh hơn, khiến tôi đau:
“Giang Ninh, em xem tôi là gì? Một người ở bên để em sai bảo? Giờ người yêu cũ tìm đến em, em không cần tôi nữa đúng không?”
Tôi tức đến bật cười, giằng tay ra khỏi anh:
“Hạ Dịch Minh, anh lấy tư cách gì mà chất vấn tôi? Anh xem tôi là gì? Một công cụ để anh chơi trò ‘trải nghiệm cuộc sống’ à?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Tổng Giám đốc Hạ, anh chưa từng nói với tôi rằng ông chủ lớn của công ty anh cũng họ Hạ, lại trùng tên với bố anh.”
Anh khựng lại, vẻ giận dữ hoàn toàn mất sạch, chỉ còn lại sự lo lắng:
“Giang Ninh, không phải như em nghĩ…”
Tôi vội ngắt lời anh:
“Tôi mệt rồi, có gì để mai nói.”
Tôi muốn bước qua anh, nhưng anh không chịu nhường. Trong lúc giằng co, túi xách của tôi rơi xuống đất, một chiếc hộp vuông nhỏ lăn ra.
Mặt Hạ Dịch Minh lập tức tối sầm. Anh nhặt chiếc hộp lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn tôi:
“Cái này là gì?”
“Anh không tự xem được sao?”
Tay anh cầm chiếc hộp, khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch:
“Nhẫn đúng không?”
Thấy tôi im lặng, anh càng tức giận, lớn tiếng chất vấn:
“Anh ta tặng em đúng không? Em nhận rồi à?”
Tôi không nhịn nổi nữa:
“Hạ Dịch Minh, trong mắt anh tôi là loại người…”
Chưa nói hết câu, chiếc hộp bị ném xuống đất. Hạ Dịch Minh đẩy tôi dựa vào tường, tay giữ lấy sau đầu tôi, cúi xuống hôn mãnh liệt.
Anh vốn luôn bình tĩnh, nhưng nụ hôn này lại điên cuồng và dữ dội. Tôi gần như không chịu nổi, khẽ phát ra vài tiếng nức nở, nhưng anh giữ chặt tay tôi, hôn càng sâu hơn.
Khi anh buông ra, tôi thở hổn hển, nước mắt đã trào ra. Hạ Dịch Minh nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, kéo tôi vào lòng, im lặng thật lâu. Cuối cùng, anh thì thầm:
“Xin lỗi.”
Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, như đâm thẳng vào tim tôi.
Cái ôm của anh không hề siết chặt, tôi dễ dàng đẩy ra được. Anh cúi đầu, che giấu sự hụt hẫng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm khi nhìn tôi nhặt chiếc hộp dưới đất lên.
Tôi im lặng mở hộp ra, giơ lên trước mặt anh, quay đầu đi chỗ khác, giọng ấm ức:
“Cho anh tự xem đấy.”
Anh đoán đúng, trong hộp quả thực là một chiếc nhẫn, nhưng đó là quà tôi mua cho anh. Đây là món quà sinh nhật, cũng là lời tỏ tình của tôi.
Thấy Hạ Dịch Minh không phản ứng gì. Tôi quay đầu lại nhìn, liền thấy ánh mắt anh như ngọn lửa muốn thiêu cháy tôi.
Tôi bực bội bĩu môi:
“Còn chưa nhìn ra à? Đây là nhẫn nam! Nhẫn nam đấy!”
Anh như bị treo máy. Tôi tức giận, chộp lấy tay anh, lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của anh:
“Sao? Đại thiếu gia giàu có của nhà họ Hạ coi thường chiếc nhẫn hơn chục triệu tôi mua à? Không thích cũng phải đeo. Sổ đỏ in rõ ràng anh là chồng của tôi, anh không có quyền từ chối!”
Tôi đang lải nhải thì bị anh kéo vào lòng lần nữa. Lần này, cái ôm thật chặt, tôi nghe được cả nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Giọng anh khàn khàn:
“Em không giận anh nữa?”
“Giận, giận đến phát điên”
Tôi trừng mắt nhìn anh:
“Lúc đi ngang qua cống thoát nước tôi đã định ném nhẫn đi rồi, nhưng nghĩ lại thấy tôi không nuôi nổi anh, nên không dám phí tiền.”
Hạ Dịch Minh bật cười trầm thấp:
“Em nuôi nổi mà. Tiền là của bố anh, không phải của anh. Ông muốn thoái vị nên bắt anh gánh. Anh bị ép thôi, thật ra anh chẳng muốn cố gắng nữa.”
“Hai cha con nhà anh chẳng ai nói được ai”
Tôi lẩm bẩm:
“Đúng là mở mang tầm mắt.”
“Đừng giận nữa nhé”
Anh cọ trán vào tôi:
“Bây giờ anh kiếm được nhiều tiền lắm, giao cả thẻ lương cho em luôn.”
Tôi thẹn thùng quay mặt đi:
“Ai thèm thẻ lương của anh.”
“Vậy anh giao cả người cho em.”
“Ai thèm người anh…”
Tôi vội vàng quay lại:
“Anh nói thật à?”
Hạ Dịch Minh bế thốc tôi lên:
“Anh biết em đã nhắm vào anh từ lâu rồi.”
“Không, không phải vậy”
Tôi cuống cuồng níu lấy áo anh:
“Hôm nay em mệt lắm, để hôm khác.”
“Anh đã chuẩn bị sẵn bộ váy ngủ mới cho em rồi”
Anh khẽ cười, áp môi vào tôi, khàn giọng đầy quyến rũ:
“Mặc cho anh xem đi.”
(Hoàn)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.