Cho đến cuối cùng, nàng vẫn là kỹ nữ tiện tỳ, ngay cả một vị trí trong từ đường Hà gia cũng không có.
Không ngờ, điều nàng ao ước lại là do công chúa ban cho.
Công chúa nắm lấy tay nàng, nói: “Đã biết dạy học, sao không lập một thư viện? Nam nhân thì không thiếu tiên sinh, nhưng các nữ tử muốn học lại không có chỗ. Ta có một trang viên thanh tĩnh bỏ trống, vừa vặn cho nàng mở thư viện.”
Ngày khai trương Thư viện Tiêu Tương, lòng ta dâng lên những cảm xúc ngổn ngang.
Nhưng thế vẫn còn chưa đủ.
Hà Viễn chỉ đang cố gắng giữ mẫu thân mình không làm mất mặt hắn, nhưng sao có thể so được với những gì ta đã chịu đựng dưới tay bà ta.
Ta nhất định phải thêm củi vào lửa, khiến bà ta bị tước bỏ danh phận, không còn gì cả.
10
Thúy Thanh tiếp tục khích bác Hà lão thái.
Nàng ta nói rằng, từ sau buổi tiệc ngắm hoa, ta liên tục dựa thế ức hiếp Hà Viênc, khiến con đường quan lộ của hắn trở nên bế tắc.
Hà lão thái giận tím mặt: “Không có cách nào để hại chết tên mặt trắng đó sao?”
“Nếu phò mã là thiếu gia nhà ta, Cố Tiểu Hầu gia cũng chẳng có gì đáng sợ!”
Hà lão thái quả nhiên mắc câu.
“Cho dù công chúa có tôn quý đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Chỉ cần khiến nàng đến Hà phủ ‘ở lại’ một đêm, gạo đã nấu thành cơm, chẳng lẽ nàng còn không nghe lời con trai ta?”
Công chúa thường đến Thư viện Tiêu Tương thăm Tư Văn Mệnh
Hà lão thái phái người giữa đường chặn kiệu của công chúa.
Nhưng chưa kịp đến Hà phủ, đã bị ta chặn lại.
Thiên tử phẫn nộ.
Giữa ban ngày lại dám bắt cóc công chúa!
Ngay lập tức hạ lệnh tru di cửu tộc.
“Hà lão phu nhân chắc chắn chỉ muốn mời công chúa đến Hà phủ uống trà, chỉ vì mới đến kinh thành nên không biết cách gửi thiệp mời. Dù hành động vội vàng, nhưng chung quy lòng vẫn tốt.”
Ta thản nhiên dập tắt sự việc.
Hoàng đế tỉnh ngộ, biết không thể xử theo tội danh cướp bóc.
Trong mắt hoàng đế, công chúa tuy tôn quý, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân, ngay cả thiên tử đế cơ cũng e ngại danh tiết bị tổn hại.
“Chỉ là, Hà lão phu nhân đối đãi với nô tỳ vô cùng hà khắc, đến tuổi già không cho xuất giá, nghe đâu còn từng đánh chết vài người. Với tội danh bất nhân bất hiếu này, chiếu theo luật lệ triều đình, phải lưu đày ra biên ải, làm nô dịch ở thành.”
Hoàng đế hài lòng, lập tức nghe theo đề xuất của ta, tìm cớ đưa Hà lão thái vào ngục.
— Tất nhiên, bà ta thực sự đã từng đánh chết nô tỳ, vì nghi ngờ nàng ta quyến rũ đứa con trai yêu quý của mình.
Thúy Thanh khóc nức nở kể lại cho ta.
Hà lão thái bị tước danh phận và bị lưu đày đến vùng ngoại ô làm nô dịch.
Nửa năm sau, Hà Viễn rời thành, ta âm thầm theo sau. Chính mắt ta nhìn thấy hắn mang bát thuốc tiến về phía mẫu thân mình.
Bụng của Hà lão thái phồng to bất thường.
Bà ta luôn mắng mỏ những cô nương trẻ tuổi là lũ đê tiện, không biết xấu hổ quyến rũ nam nhân.
Có lẽ lần này, ở chốn ngoại ô, bà ta cũng đã “quyến rũ” không ít nam nhân.
“Quê nhà còn lập cho mẫu thân bia trinh tiết, mẫu thân dám làm thế sao?! Mẫu thân là quả phụ, sao lại có thể đối mặt với phụ thân, sao có thể đối mặt với con!” Hà Viễn nghiến răng gào lên.
“Không phải ta! Không phải ta! Là bọn họ…”
Trên công trường toàn là những tội phạm thấp hèn nhưng thân thể lại cường tráng.
Không có thú vui tiêu khiển nào, chỉ có những người phụ nữ đói khát.
Bà ta thậm chí còn không biết đứa trẻ trong bụng là của ai.
“Chuyện đã đến nước này, mau uống hết bát thuốc này đi!”
Hà Viễn nắm chặt cằm mẫu thân mình, ép bà ta uống cạn bát thuốc.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGiống như kiếp trước, Hà lão thái từng ép ta uống thuốc độc.
Khi ấy, ta đã mang thai, nhưng công chúa lại ban cho ta bát thuốc độc.
Ta đã cầu xin bà ta, xin bà ta vì đứa trẻ trong bụng mà tha cho ta một con đường sống, nhưng bà ta chỉ cười mà nói:
“Nữ tử nào mà chẳng sinh con? Trưởng tử chính thất của Hà Viễn phải là ngoại tôn của thiên tử, không phải của ngươi.”
Bị đầu độc đến chết, thật sự rất đau đớn.
Giờ đã đến lượt bà ta.
Khi Hà Viễn rời đi, ta bước ra từ bóng tối, chầm chậm tiến về phía bà ta, cúi xuống nhìn gương mặt đang nôn ra từng đợt máu tươi.
Thì ra khi ta chết, gương mặt ta cũng xấu xí như vậy.
“Là ngươi…” bà ta run rẩy nói.
“Đúng vậy, mẫu thân.” Ta nhếch mép cười, nhìn người phụ nữ mà kiếp trước ta đã hao tâm tổn trí hầu hạ, xem như thân mẫu của mình.
Bà ta không hiểu tại sao ta lại gọi bà như vậy, nhưng bà căm ghét ta.
“Là ngươi đã bỏ thuốc độc vào bát thuốc phá thai…”
“Bà nghĩ rằng Hà Viễn muốn bà sống sao? Bà khiến hắn mất hết thể diện, suýt chút nữa bị tru di cửu tộc, tiền đồ của hắn cũng bị hủy hoại. Đứa con trai mà bà yêu thương nhất, so với bất cứ ai khác, hắn là người muốn bà chết nhất.”
Hà lão thái không còn vùng vẫy nữa, khóe mắt bà ta rơi xuống một giọt lệ trong suốt.
Mục Dung Dung.
Bà nghĩ rằng chỉ cần sinh được con trai, nuôi nấng nó thành tài, trở thành mẹ chồng, thì từ đó bà sẽ có thể yên tâm nằm hưởng thụ?
Bà không thể vượt qua được đâu.
Con dâu mới, mẹ chồng cũ, dù là chính hay không chính thất, tất cả đều đang bước đi trên dây thép.
Chỉ cần sai một bước, liền rơi xuống vực thẳm muôn trượng.
Bà và ta đều là phụ nữ, chết đi dễ dàng đến thế.
Ta đứng lặng hồi lâu, rồi nhẹ nhàng khép đôi mắt bà ta lại.
Người tiếp theo, sẽ là ai đây?
11
Cuối cùng, hoàng thượng vẫn gả công chúa cho ta.
Ngày thành thân, Hà Viễn uống say, chạy đến cửa nhà ta làm loạn.
“Tam Nương… đừng cưới nàng ta.” Hắn kéo cổ áo ta, đôi mắt ngập tràn nước mắt, “Trong lòng ta luôn có nàng, ta luôn có nàng.”
Ta hờ hững nhếch khóe môi: “Để ta nói cho ngươi hay, từ khi trở thành nam nhân, điều ta cảm nhận sâu sắc nhất là trái tim của nam nhân, thật sự chẳng đáng một xu.”
“Ngươi nhìn xem, ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, phụ thân mẫu thân yêu thương ta như ngọc, chỉ cần ta hắt hơi, cả Hầu phủ đều chấn động.”
“Khi ta trưởng thành, lại có chức quan, xuất thân trạng nguyên, tất cả những gì ta thấy đều là những điều đẹp đẽ, những sự chúc tụng.”
“Bao nhiêu người yêu mến ta, khi ta cưỡi ngựa lên triều, người ta ném trái cây đến đầy xe.”
“Ta có quá nhiều thứ, vậy Hà Viễn, ngươi có tài đức gì mà nghĩ rằng chỉ cần ngươi dâng trái tim chân thành của mình, ta sẽ cảm động đến rơi lệ?”
Ta đập vỡ viên ngọc bội trong tay hắn.
Rồi ta dùng chân đạp nát nó.
“Nam nhân thật tàn nhẫn, đặc biệt là những kẻ quyền quý như ta, chúng ta vốn rất giỏi hủy hoại mọi thứ.”
Hà Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vậy nàng hủy hoại ta đi.”
“Cái gì?”
“Ta nguyện hầu hạ nàng.” Hắn tiến lại gần ta, hơi thở dồn dập, “Đêm nay chúng ta động phòng, được không? Ta rất nhớ nàng.”
Ta ngả người ra sau: “Ngươi phát điên gì vậy, đến giờ vẫn nghĩ ta sẽ lên giường với ngươi sao?”
Ta lắc đầu, cảm thấy bất an trước sự mù quáng của nam nhân.
Trước khi rời đi, hắn nắm lấy tay áo của ta: “Cẩn thận với công chúa. Đừng quên nàng ta đã từng ban cho nàng chén rượu độc.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.