1
Mẹ tôi nổi tiếng là “hổ nương “, tính cách vừa sắc sảo vừa quyết liệt. Văn có thể kiện tụng trước tòa, võ có thể đánh tan lưu manh.
Những năm qua, bà dẫn tôi sống trong cảnh bấp bênh, nay ở tầng hầm, mai ngủ dưới cầu. Lang thang khắp nơi, thiếu chút nữa là phải đi nhặt rác để sống.
Mẹ hỏi tôi có trách bà không.
Tôi lắc đầu liên tục:
“Mẹ đã sinh ra con, đó đã là ơn trời ban rồi. Con không dám đòi hỏi gì thêm. Vậy nên, đại tỷ à, chúng ta có thể bỏ dao xuống trước được không?”
Mẹ rất hài lòng, khen tôi biết điều.
Tôi cũng rất hài lòng, ít nhất giữ được mạng sống thêm ngày nữa.
Bỗng một ngày, “hổ nương” biến thành một người dịu dàng đáng kinh ngạc.
Mẹ nói mẹ đã yêu rồi. Người đó là ông chủ ở công ty của mẹ.
Ông ấy ngưỡng mộ mẹ vì cách bà lau sàn sạch bong, bàn làm việc bóng loáng. Sự giản dị và tốt bụng của mẹ đã cuốn hút ông ấy một cách sâu sắc.
Ông ấy quyết cưới mẹ làm vợ.
Tôi không thể tin nổi!
Đây chẳng phải là phiên bản trung niên của “Tổng tài bá đạo yêu tôi” sao?
Mẹ tôi thế mà lại ngượng ngùng, mặt đỏ như thiếu nữ:
“Con yêu, con nói xem, mẹ nên lấy hay không?”
Tôi xúc động đến rơi nước mắt. Ngày xưa gọi người ta là “Nhị Cẩu”, giờ gọi là “bé cưng”.
Tình yêu quả là một điều kỳ diệu.
“Cuộc hôn nhân này con đồng ý!”
Thế là, mẹ dẫn tôi bước chân vào hào môn.
2
Lần đầu gặp cha dượng, tôi sững sờ trước vẻ đẹp của ông ấy.
Vai rộng eo thon, thân hình chữ V ngược. Lông mày kiếm, ánh mắt sáng, sống mũi cao.
Mẹ tôi dịu dàng nói:
“Con yêu, gọi chú đi!”
Gọi chú? Gọi cha còn được nữa là! Tôi đồng ý tất!
Mẹ lại nói:
“Nhà chú có một anh trai, sau này con phải hòa thuận với anh trai.”
Cha dượng tương lai của tôi bất lực nói:
“Tiểu Phóng hơi bướng bỉnh, Mạnh Mạnh con nhớ thông cảm nhiều nhé.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Thông cảm! Thông cảm!
Về đến nhà, mẹ tôi vỗ đầu tôi như đang xoa đầu một chú chó:
“Lần gặp đầu tiên mà không xuất hiện, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu rồi! Xem ra thằng nhóc kia cũng không phải dạng vừa đâu, tránh được thì tránh.”
Tôi chớp chớp mắt:
“Nhỡ không tránh được thì sao?”
Mẹ cười nhạt:
“Thì chiến!”
“Chiến mà thua thì sao?”
“Chia nửa gia sản rồi chạy!”
Đại tỷ, quả thật là cao kiến!
3
Hôn lễ lần hai của hào môn quả nhiên rất hoành tráng. Họ còn tổ chức hẳn một bữa tiệc tối.
Lần đầu tiên, tôi và mẹ được mặc váy dạ hội.
Có người nhìn chúng tôi và châm chọc:
“Hai mẹ con này trông như hồ ly tinh vậy.”
Tôi vui vẻ ra mặt.
Người này là ai mà mắt nhìn tốt thế nhỉ?
Ngó qua xem thử thì, ôi! Một con công nhỏ kiêu ngạo.
Bên cạnh cô ta còn có một người đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
Chà, nhìn tỷ lệ khuôn mặt, ba phần trên, hai phần dưới, giống y hệt cha dượng tương lai.
Không lệch đi đâu được, đây chính là anh trai tương lai của tôi rồi.
Anh ta cầm ly rượu cao chân, tiến lại gần, cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
“Em gái yêu quý của anh, chào mừng đến địa ngục!”
Địa ngục? Với kiểu bày biện sang trọng và quý phái như này á?
Vậy tôi nguyện ý xuống tận tầng thứ mười tám luôn!
Tôi ngọt ngào cười đáp lại:
“Cảm ơn anh trai!”
Anh chàng tóc đỏ đứng sau lưng anh ta đơ người, biểu cảm không nói nên lời, sau đó tôi còn nghe được anh ta thì thầm lẩm bẩm:
“Này là bị ngốc à?”
Thật bất lịch sự.
Thế nên khi tôi đi qua, tôi nhẹ nhàng giẫm lên chân anh ta một cái:
“Ái chà, sao anh lại đặt chân dưới chân tôi thế này, ngốc à?”
Anh chàng tóc đỏ mặt tối sầm, còn anh trai tương lai của tôi thì bật cười!
Không khí có vẻ hơi căng. Gió đổi chiều, chuồn thôi!
4
Bữa tiệc tối của hào môn cũng rất chu đáo, đúng 11 giờ là kết thúc.
Mẹ tôi và cha dượng tương lai về phòng tân hôn.
Tôi dặn dò mẹ:
“Mẹ nhỏ tiếng một chút nhé.”
Mẹ tôi nở nụ cười trông yêu mị vô cùng:
“Đây là biệt thự!”
Rồi sao nữa?
“Cách âm tốt!”
Trời ơi, ngượng quá đi!
Để thể hiện tinh thần anh em hòa thuận, tôi và anh trai ở phòng cạnh nhau.
Trước khi về phòng, anh ta khoanh tay trước ngực, nhìn tôi rồi nói:
“Nhắc nhở nhẹ, tối đừng ngủ say quá!”
“Ồ, cảm ơn nhé!”
Lần đầu tiên được nằm trên chiếc giường to lớn mềm mại như vậy, tôi mất ngủ.
Cái số sống khổ đến quen này, thật đáng thương!
Nửa đêm, ngoài cửa có tiếng động.
Cánh cửa hé mở một chút, rồi có thứ gì đó bị đẩy vào.
“Chít chít chít chít!”
Tôi bật dậy, đối mặt với bốn đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÔi trời, thú cưng đây mà!
Tôi chạy tán loạn, tay trái tay phải liên tục vung. Cuối cùng, khi đã kiệt sức, tôi cũng bắt được chúng.
Mỗi tay một con.
Chắc anh ta sợ tôi buồn đúng không? Thật là người tốt bụng mà!
Nhưng mà, có qua thì phải có lại. Tôi không thể bất lịch sự được!
Sáng sớm hôm sau, tôi ra chợ chim cá cảnh, mua một con rắn.
Con rắn nhỏ rất quấn người, khiến tôi quyến luyến không nỡ rời. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đành đặt nó vào cặp sách của anh trai.
Anh trai cũng rất quan tâm đến tôi, sáng sớm đã nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn đến mức tôi cũng thấy ngại ngùng.
“Chẳng lẽ tôi đẹp quá à?”
Anh ta cười lạnh:
“Có bệnh à?”
Tôi ngượng ngùng đáp:
“Có thuốc không?”
Cha dượng mới rất hài lòng với “mối quan hệ hòa thuận” giữa chúng tôi.
Thẩm Phóng miệng lưỡi sắc bén, chế nhạo:
“Mù à?”
Tôi nhỏ giọng nhắc nhở:
“Cha anh mới mù đấy!”
Cha dượng mới bật cười ha hả:
“Tiểu Phóng, em gái vừa chuyển đến, lại học cùng lớp với con, nhớ chăm sóc em nhé!”
Thẩm Phóng cười lạnh:
“Yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!”
Cách anh ta nghiến răng nghiến lợi khiến tôi nhớ đến Dung ma ma trong Hoàn Châu Cách Cách.
Tối nay tôi phải xem lại bộ phim này mới được! Vui quá đi!
Nhà hào môn có tài xế riêng. Lần đầu tiên ngồi xe sang, giữa đường Thẩm Phóng bảo tài xế dừng lại.
Anh ta nói:
“Cút xuống!”
Tôi chớp mắt, đạp anh ta từ ghế xuống đất, sau đó thành thật hỏi:
“Như này gọi là cút xuống à?”
Mặt anh ta đen như đáy nồi đã dùng mười năm.
Ngay lúc anh ta vừa bò dậy, tôi nhanh chóng mở cửa xe chạy mất.
Xe sang ư? Tôi chịu thôi! Chóng mặt quá!
Vừa mới nhận một khoản tiền sinh hoạt kếch xù, tôi gọi ngay một chiếc xe công nghệ. Tổng cộng hết 17 tệ.
Hừ, tôi thích cái cảm giác tiêu tiền không tiếc tay này!
Tôi đến lớp trước Thẩm Phóng.
Công công nhỏ và cô nàng tóc đỏ hôm trước đều đã có mặt. Cả lớp nhìn tôi chăm chú, khiến tôi hơi ngại.
Tôi vội vàng chào hỏi:
“Mọi người ngồi đi, ngồi đi, đừng khách sáo!”
“Hừ!”
“Hừ!”
“Hừ!”
…
Thì ra nhà giàu chào hỏi nhau là như vậy.
Không lâu sau, anh trai yêu quý của tôi cũng đến. Anh ta chỉ tay vào tôi, lạnh lùng nói:
“Tôi nhớ mặt cô rồi!”
Đây chính là phiên bản rút gọn của câu thoại kinh điển: “Người phụ nữ này, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi” sao? Tổng tài tương lai đây sao!
Tôi hào hứng nhìn anh ta. Chính xác hơn là nhìn vào cặp sách của anh ta.
Con cưng của tôi đang ở trong đó, xa một giây thôi mà như cách cả ba thu!
Anh ta trừng mắt nhìn tôi:
“Nhìn nữa là tôi móc mắt cô ra đấy!”
Móc mắt á?
Anh ta biến thái quá, nhưng tôi lại thấy thích!
Thẩm Phóng mở cặp sách, thò tay vào. Anh ta sờ thấy gì đó, nhíu mày rồi rút ra thì thấy đứa con cưng của tôi đang thè lưỡi.
Dễ thương quá, bảo bối của tôi!
Hơi thở của Thẩm Phóng dần dồn dập. Mắt anh ta trừng lớn hơn. Linh hồn anh ta đang hét lên, nhưng cơ thể thì như bị bóp nghẹt.
Bỗng nhiên, mắt anh ta trợn trắng, cả người ngã ngửa xuống đất:
“Á! Có rắn!”
“Á! Thẩm Phóng ngất rồi!”
“Á! Gọi cứu hộ!”
Ngày đầu tiên chuyển trường, Thẩm Phóng đã được xe cấp cứu đưa đi. Là người nhà, tôi bị ép đi theo.
Mẹ tôi lập tức có mặt. Bà giơ ngón cái lên với tôi:
“Con đúng là giỏi thật!”
Tôi xấu hổ:
“Bình thường thôi mẹ ạ!”
“Con rắn đó nhổ răng chưa?”
Cái này…
Tôi giơ tay lên.
“Hàng giả đấy!”
Chợ chim cá cảnh đúng là không ra gì, đến cả rắn thật cũng không có. Cuối cùng, tôi chỉ mua được một con rắn giả.
Chỉ có thể nói, thiếu gia nhà giàu đúng là thiếu kinh nghiệm sống.
Thẩm Phóng không sao, chỉ bị dọa sợ mà ngất đi thôi. Tôi và mẹ ở lại trông anh ta.
Mẹ cảm thán:
“Mẹ đúng là trông giống mẹ kế ác độc thật!”
Tôi cũng cảm thán:
“Con đúng là giống nữ phụ phản diện!”
4
Thẩm Phóng không nói một lời.
Mẹ tôi thay tôi xin lỗi anh ta, anh ta cười bảo không sao. Thậm chí, trong bữa tối còn uống canh gà mẹ tôi nấu và nói lời cảm ơn.
Cha dượng rất vui, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể hưởng phúc gia đình êm ấm.
Tôi và mẹ nhìn nhau, đều thầm hiểu sự trao đổi trong nháy mắt đó.
Tên này đang âm thầm tính kế lớn đây.
Quả nhiên, nửa đêm anh ta lẻn vào phòng tôi. Anh ta bóp cổ tôi, khóe miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng:
“Em gái yêu quý, em nói xem, anh nên phạt em thế nào đây?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.