Những lời như thế này, bao năm qua tôi cứ tưởng mình đã quen. Nhưng khi nghe những lời ấy từ miệng một người đàn ông đáng ghê tởm như anh ta, tôi vẫn cảm thấy kinh tởm vô cùng.
Tôi tiện tay túm lấy một nắm cát, định lao đến nhét vào miệng Trần Triệt, nNhưng có một bóng người bên cạnh còn nhanh hơn tôi một bước.
“Anh đúng là đồ hèn…”
Lời còn chưa dứt, Trần Triệt đã hét lên thảm thiết.
— Là Thẩm Hành Châu.
Khuôn mặt anh ta lạnh lùng, ấn đầu Trần Triệt vào chậu thịt bò ướp. Trong chậu không có gia vị, nhưng toàn là thịt sống, tanh hôi nồng nặc.
Trần Triệt ú ớ kêu gào, không dám phản kháng, Thẩm Hành Châu bình thản nói:
“Muốn thử luôn chậu có ớt không?”
Với chiều cao 1m88, việc chế ngự một Trần Triệt cao hơn 1m70 với anh chẳng khác gì nhấc một con gà.
Anh kéo đầu Trần Triệt lên.
“Bây giờ, xin lỗi. To tiếng vào, không thì làm lại từ đầu.”
Trần Triệt vừa khóc vừa run rẩy, nước mắt nước mũi tèm lem, lắp bắp xin lỗi tôi. Tôi sướng đến mức suýt cười rách cả miệng.
Cuối cùng, Thẩm Hành Châu buông Trần Triệt ra, bước thẳng về phía tôi. Anh dừng lại trước mặt tôi, lấy khăn giấy từ túi áo ra, nhẹ nhàng mở từng ngón tay đang nắm chặt cát của tôi, cát trong tay tôi lập tức rơi xuống.
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh khi lau tay cho tôi. Khoảnh khắc bàn tay trống rỗng, tôi nhận ra mình không còn giận nữa.
Không những thế…
Tôi sờ lên lồng ngực đang đập thình thịch của mình.
Cảm giác rung động mà tôi ngỡ đã nguội lạnh từ lâu, giờ đây lại như được lấp đầy trong lồng ngực.
Tất nhiên là không ai trong số chúng tôi biết, tổ chương trình đã sớm phát hiện ra tình hình ở chỗ chúng tôi và bật camera lặng lẽ quay lại.
Chương trình thực tế vốn đã thu hút sự chú ý, nay nhờ màn kịch hấp dẫn vừa rồi mà độ hot tăng lên gấp đôi. Bình luận trên phần mềm phát sóng cũng tăng vọt.
Người xem 1: “Quá đỉnh, Ôn Du là tiếng nói của tôi, còn Thẩm Hành Châu là nắm đấm của tôi!”
Anti-fan: “Mặc dù tôi rất ghét Ôn Du, nhưng lần này tôi đứng về phía cô ấy. Đàn ông tồi thì biến đi.”
Người qua đường 2: “Hai người này thực sự đã ly hôn chưa? Sao tôi cứ thấy có gì đó không đúng vậy?”
….
6
Những lời Trần Triệt dùng để sỉ nhục tôi không phải là chuyện bịa đặt. Trước đây cũng từng có người nói những lời tương tự, và Trần Triệt không phải là người đầu tiên.
Tôi ra mắt nhờ một bộ phim mạng nhạy cảm, chuyện này trên mạng đã không còn là bí mật.
Trong bộ phim đó, ngoài những phần quan trọng, tôi gần như đã phô bày tất cả. Điều này khiến rất nhiều người có ấn tượng không tốt về tôi.
Họ áp đặt những suy nghĩ của mình lên tôi, cho rằng tôi nhất định là đã phát điên vì muốn nổi tiếng, nên mới bất chấp thủ đoạn như vậy. Nhưng không ai biết, tôi làm gì cũng không từ chối chỉ vì tôi rất cần tiền.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNăm tôi vừa tốt nghiệp, mẹ tôi đổ bệnh.
Lúc đó, không có họ hàng nào chịu giúp đỡ, còn tôi chỉ là một sinh viên mới ra trường. Vì không quen biết ai, tôi chỉ có thể tự mình cố gắng.
Mỗi ngày, tôi vừa liên tục gửi hồ sơ, vừa chầu chực ở Hoành Điếm, ngày đêm hy vọng có cơ hội làm diễn viên quần chúng.
Sau đó tôi nhận ra, chờ đợi là vô ích.
Số tiền chúng tôi nợ bệnh viện ngày càng nhiều, cứ như vậy, mẹ tôi rất nhanh sẽ bị đuổi ra khỏi viện, cho đến khi một đạo diễn để ý đến khuôn mặt của tôi.
Ông ta nói, gương mặt tôi trông rất trong sáng, nếu đóng những vai có tính tương phản mạnh, tiền sẽ kiếm nhanh hơn. Không đợi ông ta hỏi tôi có đồng ý hay không, tôi đã ký hợp đồng rồi.
Tôi không cần mặt mũi, tôi chỉ cần mạng sống của mẹ. Hơn nữa, tôi dựa vào đôi tay mình để kiếm tiền một cách trong sạch, không ăn cắp, không ăn trộm, cũng không bán thân.
Tôi sai ở đâu chứ?
Đối với tôi, chỉ là vài cảnh quay hở hang mà thôi, tôi làm việc ngay thẳng.
Sau khi gom đủ tiền phẫu thuật cho mẹ, tôi không nhận thêm những vai diễn như thế nữa. Nhưng tôi cũng đã tiêu hao trước danh tiếng trong sự nghiệp diễn xuất của mình, và không có tác phẩm nào cho tôi cơ hội xóa bỏ những cái nhãn mác khó nghe đó.
Những lời nhục mạ, những giọng nói thô tục luôn ập đến từ khắp nơi. Cứ như thể trong thế giới này, ai cũng chỉnh tề gọn gàng, chỉ có tôi là trần trụi.
Sau này khi chuyện tôi kết hôn với Thẩm Hành Châu nổ ra, danh tiếng của tôi càng xuống dốc không phanh, có thể gọi là sụp đổ ở cấp độ sử thi luôn rồi.
——
Trong bữa tối, mọi người quây quần bên bếp nướng, ai cũng ngầm hiểu mà không nhắc đến chuyện xảy ra vào ban ngày.
Đã đến giờ mở hộp câu hỏi.
Vừa ăn đồ nướng, vừa cười nói vui vẻ, mọi người lần lượt lấy câu hỏi của mình. Phần này rất đơn giản, khách mời trong nhóm sẽ trả lời câu hỏi mà đối phương rút được, người trả lời bắt buộc phải nói thật.
Có lẽ tổ chương trình hy vọng các cặp đôi mâu thuẫn trong chương trình này sẽ để lại chút tình cảm cuối cùng.
Vừa ăn cánh gà nướng, tôi vừa muốn lén xem câu hỏi của Thẩm Hành Châu. Anh ấy thấy tôi tò mò, liền đưa thẻ câu hỏi cho tôi xem.
“Anh có còn nhớ sinh nhật của đối phương không?”
Thẩm Hành Châu lại rút được một câu hỏi nhạt nhẽo như thế.
Đừng nói là sinh nhật, ngay cả số biển số xe của anh ấy, tôi cũng đã khắc vào DNA rồi. So với câu hỏi của tôi, thì câu của anh vẫn còn thú vị hơn một chút.
Đến lượt chúng tôi, tôi nhanh chóng giành hỏi trước.
“Đặt câu hỏi: Lần đầu tiên gặp đối phương là trong hoàn cảnh nào, anh còn nhớ không?”
Thẩm Hành Châu rất tự nhiên đưa tay lên, lau vết dầu bên khóe miệng tôi.
“Mùa đông năm đó ở Hoành Điếm rất lạnh, chúng ta cùng ngồi bên lề đường ăn cơm hộp. Cơm hộp giá ba mươi sáu tệ, bên trong toàn là rau, chỉ có một món mặn là cá thu vàng. Em thường tự ăn một nửa, còn lại nửa kia cho mèo hoang ở Hoành Điếm. Khi đó tóc em dài hơn bây giờ, xõa trên vai, khoác áo quân đội, nhìn chẳng khác nào một kẻ lang thang.”
Ánh mắt anh ấy xa xăm, như thể đang chìm trong hồi ức.
Hóa ra không chỉ mình tôi nhớ rõ những điều này.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.