Cuối cùng vì không theo kịp chương trình học, cô ấy đành phải bỏ học, rồi quay lại trường của tôi, tiếp tục trải qua tuổi thanh xuân đầy bi kịch với nhiều lần bị bắt nạt.
Giờ tôi chỉ sửa lại một chút, để cô ấy sớm gặp được nam chính.
Tôi nhớ nam chính học ở trường của tôi.
2
Hết kỳ nghỉ, mẹ đưa A Dao đi làm thủ tục nhập học.
Vì là học sinh chuyển trường, nên cô ấy không được học cùng lớp với tôi.
Lớp của tôi toàn là những cậu ấm cô chiêu nhà giàu hoặc học bá thực thụ, vì nếu không có học bá thì làm sao kéo được điểm trung bình của lớp.
Khi tôi lấy sách vở ra, cả đám người xung quanh đều há hốc miệng.
Nguyên chủ có mọi thứ, chỉ là học lực hơi “yếu”. Đến trường chỉ để yêu đương.
Một cậu bạn ngậm kẹo mút khoác vai tôi: “Cưng à, hôm nay em uống nhầm thuốc hả?”
Tôi liếc nhìn bàn tay cậu ta đặt trên vai mình: “Cậu là bạn trai tôi à?”
“Đúng rồi.”
Tôi rút lại ánh mắt: “Từ hôm nay thì không cần nữa.”
Cậu ta trố mắt: “Cậu bị làm sao thế?”
“Tôi không sao cả.” Tôi hờ hững lật một trang sách, “Tôi muốn thi vào Thanh Hoa.”
“Cái gì!” Cậu ta trợn tròn mắt, chửi thề: “Lâm Song Song bị thần kinh à! Cô ấy vừa nói cô ấy muốn thi vào Thanh Hoa!”
Tôi mặc kệ tiếng cười ầm ĩ xung quanh.
Trong nguyên tác, nguyên chủ sau này học nghệ thuật, tốt nghiệp cấp ba thì đi du học nước ngoài, mãi nhiều năm sau mới trở về. Đó là tiền đề cho bi kịch của nữ chính.
Còn tôi thì khác. Tôi chẳng có chút thiên phú nghệ thuật nào, chỉ muốn thi vào Học viện Công nghệ Ngũ Đạo Khẩu.
Kiếp trước tôi chỉ thiếu 7 điểm là đậu, thật đáng tiếc.
Giờ đã xuyên thành một cô gái trẻ, tất nhiên là phải thi lại một lần nữa.
Buổi sáng, tôi ngồi trong lớp đánh giá độ khó của sách giáo khoa và chất lượng của giáo viên trong trường, cảm thấy điều kiện bên ngoài vẫn khá ổn, nội dung cấp hai cũng tương đối đơn giản.
Đến trưa tan học, tôi sang tòa nhà bên cạnh tìm A Dao.
Mẹ nói cô ấy được xếp vào lớp 10, nhưng tôi lại không thấy cô ấy trong lớp.
Tôi hỏi vài người bạn đang đi ăn trưa. Khi nghe tôi đến tìm học sinh mới chuyển trường đến, ánh mắt bọn họ bỗng trở nên né tránh.
Tôi cảm thấy có điều không ổn, giữ chặt một người hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
“…Tôn Nguyệt và nhóm bạn của cô ta đưa cậu ấy đi ra nhà vệ sinh rồi!”
Tôi bỗng thấy cả người trở nên lạnh ngắt.
Nếu nói nguyên chủ là một đóa Bạch Liên hoa, thì Tôn Nguyệt chính là con chó trung thành của cô ta. Trong truyện, cô ta luôn giúp nguyên chủ bắt nạt A Dao.
Không ngờ con chó này lại chủ động như vậy, tôi còn chưa lên tiếng mà cô ta đã tự mình gây chuyện.
Khi tôi xông vào nhà vệ sinh, những nữ sinh lớp 10 dưới sự dẫn dắt của Tôn Nguyệt, đang hùa nhau đá A Dao đang nằm dưới đất: “Con chó quê mùa này mà cũng dám đến trường của bọn tao, món quà ra mắt này, mày thích không hả?”
Tôi quăng áo khoác trên tay xuống, ấn đầu Tôn Nguyệt xuống bồn nước: “Mày vừa gọi ai là con chó quê mùa?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lâm Song Song! Mày điên à! Chuyện này liên quan gì đến mày?!”
Tôi mở vòi nước xối thẳng vào mặt cô ta: “Con bé đó là em gái tao, mày bảo có liên quan không?”
Ánh mắt của A Dao sáng lên khi nghe tôi nói vậy.
Tất cả bọn họ đều là bọn nữ sinh cấp hai, đánh nhau thì cũng chỉ là giật tóc, cào mặt. Tôi chỉ có một mình, dù lao vào rất khí thế nhưng cũng bị đánh không ít.
Khi Tôn Nguyệt định tát vào mặt tôi, A Dao đột nhiên lao lên, cắn mạnh vào cổ tay cô ta, cắn đến mức máu chảy ròng ròng.
Cảnh tượng này cũng bị giáo viên chủ nhiệm lớp họ nhìn thấy.
Cô ấy dẫn cả nhóm chúng tôi đến văn phòng: “Sao lại đánh nhau?”
Tôn Nguyệt nhanh nhảu đổ lỗi: “Cô Triệu, bọn em chỉ muốn chào hỏi bạn mới, tự dưng Lâm Song Song xông vào đánh người!”
“Chào hỏi mà âm thanh vang đến mức tôi ở tận tòa nhà bên cạnh cũng nghe thấy tiếng khóc? Lớp 10 của các em lúc nào cũng nhiệt tình tiếp đón bạn mới như thế à?”
Tôi kéo tay A Dao lên, chỉ cho cô Triệu xem.
Cô ấy tất nhiên thiên vị học sinh lớp mình: “Cho dù xảy ra chuyện gì, chắc chắn cũng có vấn đề từ hai phía. Ruồi bâu vào trứng thối, nếu em thấy chuyện này, lẽ ra phải báo cho giáo viên đầu tiên.”
Tôi ồ một tiếng, rồi dạy bảo A Dao: “Nghe thấy chưa? Cô Triệu đang dạy em đấy. Ruồi bâu vào trứng thối. Sau này, gặp ai không vừa mắt thì cứ tát thẳng tay vào, dù sao thì cũng là người ta tự tìm phiền phức. Đánh cho đối phương đầy thương tích cũng không sao, miễn là em ra tay trước thì em luôn đúng lý rồi.”
Mặt cô Triệu tối sầm: “Lâm Song Song, em đang nói cái gì vậy?”
“Em chỉ làm theo lời cô thôi, nhắc lại lời cô dạy mà.”
“Em…”
Cô ấy còn định tranh luận thêm vài câu thì giáo vụ và cô giáo chủ nhiệm lớp tôi, cô Thái, bước vào.
Để tôi được đi học ở đây, bố tôi đã tài trợ không ít tiền cho trường, mẹ tôi cũng có quan hệ rất tốt với cô Thái.
Tất nhiên, cô ấy đứng về phía tôi. Cuối cùng, những người tham gia bắt nạt đều bị ghi tên vào sổ phạt.
Ra khỏi văn phòng, Tôn Nguyệt ôm tay, hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Lâm Song Song, mày có cái loại chị em quê mùa như vậy mà không thấy nhục à?”
“Con bé là em gái ruột của tao, họ Lâm giống tao. Vậy mày nói xem, ai ở đây mới là đồ quê mùa?”
Nhà Tôn Nguyệt cũng giàu có, cô ta thì ngang ngược, đi khắp nơi bắt nạt người khác, chỉ ngại mỗi mình tôi.
Cô ta bị tôi chọc tức đến mức như bị tát vào mặt: “Hừ, đi cắn người khắp nơi, tao phải đi tiêm vắc xin dại thôi!”
“Tốt nhất nên tiêm luôn cả vắc-xin ba trong một, đảm bảo an toàn cả năm.”
Tôn Nguyệt tức đến mức muốn lao vào tôi đánh tiếp, nhưng thấy tôi xắn tay áo sẵn sàng chiến đấu, hội bạn của cô ta vội vàng kéo cô ta đi.
Dù sao thì cũng chẳng ai muốn trong một ngày nhận hai cái sổ phạt.
Tôi quay sang phân tích tình hình với A Dao: “Em biết tại sao bọn nó đánh em không?”
“Vì… vì em trông quê mùa.” A Dao cúi thấp đầu, giọng lí nhí.
Tôi thở dài: “Không phải, mà là vì bọn nó xấu tính.”
A Dao ngạc nhiên, không ngờ tôi lại nói thẳng như vậy.
“Em không nghe bọn nó nói sao? Đây là món quà ra mắt dành cho em. Dù hôm nay không phải là em, mà là học sinh mới khác, chúng nó cũng sẽ đánh, chẳng cần lý do gì cả. Sau này gặp loại người như vậy, em đừng tìm lỗi ở bản thân. Đây không phải lỗi của em.”
A Dao gật đầu như gà mổ thóc.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.