Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ VỊ PHU QUÂN MÀ TA DÙNG 10 LƯỢNG BẠC MUA VỀ Chương 6 Vị Phu Quân Mà Ta Dùng 10 Lượng Bạc Mua Về

Chương 6 Vị Phu Quân Mà Ta Dùng 10 Lượng Bạc Mua Về

8:46 chiều – 28/11/2024

Khi ta còn đang bối rối, Tống Nhược Vi lại nói tiếp: “Nếu không được, ta có thể giả làm thê tử của Tiêu ca ca cũng được mà. Sau khi thành thân, huynh muốn đi đâu chơi cũng được, ta đi cùng huynh cũng không sao, hì hì.”

Hửm.

Tống Nhược Vi này… lại để ý Tiêu Nhược Kính sao?

Ta không thể tin được, quay sang nhìn Bùi Chỉ Xuyên.

Bùi Chỉ Xuyên bất đắc dĩ giải thích: “Một năm trước, Tống cô nương gặp biểu đệ một lần, rồi từ đó cứ theo đuổi hắn mãi.”

Ồ, thì ra Tống Nhược Vi không phải đến tìm Bùi Chỉ Xuyên.

Nàng ấy đến để tìm Tiêu Nhược Kính.

Vậy thì…

Ta cảm nhận được một nút thắt trong lòng đột nhiên được gỡ bỏ.

Ta đã trở thành nữ phụ pháo hôi trong cuốn sách, còn Tống Nhược Vi trở thành nữ chính.

Nữ chính không đi theo cốt truyện, lại thích biểu đệ nam chính – một chàng trai ấm áp.

Nàng ấy còn không sợ, ta còn gì phải sợ nữa?

22

Buổi chiều, bà vú bên cạnh lão phu nhân đến mời ta rời đi với thái độ rất cung kính.

“Từ cô nương, lão phu nhân nhắn lời cảm ơn cô đã trò chuyện với bà, đây là thù lao cho cô.”

Bà vú đưa cho ta một túi tiền.

Ta vừa định từ chối, thì bị Bùi Chỉ Xuyên từ đâu xuất hiện, vòng tay ôm lấy eo ta.

Bùi Chỉ Xuyên mỉm cười lười biếng, nhướng mày nhìn bà vú: “Vú Vương, ta quên nói với ngoại tổ mẫu, nàng là thê tử ta đã bái đường thành thân, sao có chuyện rời đi?”

Bà vú kinh hãi, vội vàng vào trong báo cho lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe tin, sốc đến mức đánh rơi cả chén trà xuống đất.

Cuối cùng lão phu nhân cũng nhớ ra tại sao lại thấy ta quen mặt như vậy.

Lão phu nhân biết rõ việc Bùi Chỉ Xuyên đã dán đầy thành “truy nã lệnh” tìm ta trước đây.

Lão phu nhân run rẩy nắm lấy tay ta, giọng nói run run hỏi: “Ngươi… thật sự đã thành thân với Chỉ Xuyên rồi sao?”

Ta thật thà gật đầu.

Lão phu nhân bỗng thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt, tốt lắm… Tiêu Nhược Kính không chịu thành thân, may mà vẫn còn Chỉ Xuyên.”

Giống như Tiêu Nhược Kính, Bùi Chỉ Xuyên hiện tại đã hai mươi sáu tuổi, mất tích vài năm rồi quay về vương phủ, tuyên bố rằng mình đã có thê tử.

Hơn nữa, hắn còn giữ mình trong sạch vì thê tử ở bên ngoài, mặc cho ai khuyên bảo cũng không lay chuyển được.

Điều này khiến cho cha và mẹ hắn đau đầu. Đưa nữ nhân vào viện của hắn, hắn không nhận.

Cố gắng ép hắn lấy một Quận Vương phi, hắn cũng không đồng ý.

Thê tử mà hắn lấy bên ngoài lại không thấy tung tích đâu.

Giờ đây, lão phu nhân cuối cùng cũng thấy được một tia hy vọng.

“Tốt lắm, tốt lắm, ta sẽ viết thư ngay cho mẫu thân của con, báo cho bà ấy tin vui này!”

Lão phu nhân hớn hở trở về phòng để viết thư, bà vú vội vàng mang giấy bút đến.

Bùi Chỉ Xuyên bên cạnh cũng nắm lấy tay ta.

Ta không nhịn được mà bĩu môi, nhỏ giọng than thở: “Sao ngoại tổ mẫu của ngươi lại vui đến thế?”

“ Ta giữ mình vì nàng suốt một năm qua, giờ cuối cùng cũng tìm được nàng, bà ấy sao lại không vui được chứ?” Bùi Chỉ Xuyên đáp.

Ta bất ngờ liếc nhìn hắn một cái.

Nếu ở thời hiện đại, lời này có thể ta tin.

Nhưng hắn là một Quận Vương, chắc chắn có không ít người đưa nữ nhân vào viện của hắn.

Hắn có thể nhịn được sao?

“Bùi Chỉ Xuyên, nếu ngươi nói dối, thì cái mũi sẽ ngắn lại đấy.”

“Ngắn thì ngắn.” Bùi Chỉ Xuyên tỏ ra không mấy quan tâm.

Ta suy nghĩ một lúc, thấy cũng đúng. Dù sao hắn cũng là nam chính.

Việc giữ gìn bản thân, chẳng phải là điều cơ bản mà nam chính phải làm sao?

Nghĩ đến đây, ta lại cảm thấy hài lòng với Bùi Chỉ Xuyên thêm một chút nữa.

23

Về chuyện giữa ta và Bùi Chỉ Xuyên, mẫu phi của hắn còn tỏ ra phấn khích hơn cả lão phu nhân.

“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi! Khi nào con đưa Từ cô nương về ra mắt mẫu phi đây?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Sau khi đã định xong ngày, Bùi Chỉ Xuyên trở nên càng dính lấy ta hơn.

Đêm hôm ấy, cổ tay ta bị xiềng bằng sợi xích mảnh vào cột giường.

Bùi Chỉ Xuyên đè ta xuống giường, siết chặt eo ta, mặc kệ những tiếng khóc nức nở của ta, hết lần này đến lần khác chinh phục.

“Nói đi, tại sao nàng lại bỏ đi lúc đó? Có phải là không còn thích phu quân nữa không?”

“Ta không… không phải không thích chàng.”

“Vậy sao lại lừa ta? Hửm?”

“Ưm… Ta nghĩ chàng và Tống Nhược Vi…”

Dưới sự tấn công của Bùi Chỉ Xuyên, ta mất hết lý trí, đem toàn bộ cốt truyện trong sách ra thú nhận.

Nghe xong, Bùi Chỉ Xuyên tức giận mà bật cười.

Hắn mạnh tay hơn một chút. Trước mắt ta bừng lên ánh sáng trắng, suýt chút nữa thì ngất đi.

“Tốt lắm, Từ Oanh, miệng thì nói yêu ta, nhưng lại không hề tin tưởng ta chút nào. Nếu đã vậy, ta sẽ trừng phạt nặng nàng, để nàng nhớ lâu.”

“Đừng!…”

(Kết thúc chính văn)

Phiên ngoại

1

Ta ngồi trên chiếc ghế mây trong vườn, bỏ vào miệng một quả mận.

“Ngươi tính sao bây giờ?”

Tống Nhược Vi tựa cằm, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía chỗ ở của Tiêu Nhược Kính: “Ta cũng không biết nữa…”

Vài ngày trước, ta thử thăm dò, và phát hiện ra Tống Nhược Vi cũng là người xuyên không.

Nàng ấy kể rằng ban đầu nàng định chiếm được Bùi Chỉ Xuyên, nam chính của truyện.

Nhưng rồi nàng lại yêu Tiêu Nhược Kính ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tiêu Nhược Kính không chỉ tuấn tú, mà còn có tính cách ấm áp và dịu dàng, khiến nàng thích hơn nhiều so với Bùi Chỉ Xuyên lạnh lùng.

“Haizz… Ta nghĩ nữ truy nam như cách một tấm lụa thôi, ai ngờ Tiêu Nhược Kính lại ngốc như vậy, ta đã ám chỉ nhiều lần mà hắn vẫn không hiểu.”

Trong ánh mắt của Tống Nhược Vi thấp thoáng một nỗi u sầu.

Vì muốn theo đuổi Tiêu Nhược Kính, nàng thậm chí đã nghĩ đến việc hạ dược hắn.

Nhưng nàng vẫn chưa dám làm.

“Tỷ muội, cố lên nhé, nếu không được thì đổi người khác mà theo đuổi.”

Ta vỗ vai Tống Nhược Vi để khích lệ.

2

Không lâu sau, Tống Nhược Vi gặp rắc rối.

Mẹ kế độc ác của nàng nhất quyết ép nàng gả cho một thư sinh nghèo.

Thư sinh đó bụng dạ chẳng có nhiều chữ nghĩa, bề ngoài thì ra vẻ nho nhã, nhưng sau lưng lại lén lút đi kỹ viện, uống rượu hoa, mập mờ với nhiều nữ nhân.

Khi Tống Nhược Vi đến tìm ta, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khắp mặt.

“Tỷ muội, phải làm sao bây giờ! Phụ thân chết tiệt của ta lại nuông chiều mẹ kế, chẳng thèm để ý đến chuyện này! Ta đường đường là đích nữ tiểu thư, sao bọn họ có thể đối xử với ta như vậy!”

Đúng lúc đó, Tiêu Nhược Kính tình cờ nghe thấy.

Tiêu Nhược Kính luôn xem Tống Nhược Vi như một người bạn thân thiết.

Nghe thấy bạn mình gặp nạn, hắn bừng bừng chính nghĩa, không thể ngồi yên.

“Đừng khóc nữa! Ta sẽ đưa nàng đi!”

Tống Nhược Vi chớp chớp mắt, ngạc nhiên đến nỗi quên cả khóc.

Tiêu Nhược Kính vỗ ngực, đảm bảo: “Nàng đã từng đến Tô Châu chưa? Ta sẽ đưa nàng đến đó chơi, thế nào? Đảm bảo phụ thân và mẹ kế của nàng sẽ không bao giờ tìm thấy nàng nữa!”

Tiêu Nhược Kính vốn yêu tự do, thích đi đây đi đó.

Tống Nhược Vi là người xuyên không, chẳng có chút cảm tình gì với gia đình nhà họ Tống.

Vì vậy, hai người họ ngay lập tức hợp ý, và rời đi ngay trong ngày.

Đêm đó, khi ta kể lại chuyện này với Bùi Chỉ Xuyên, ta không kìm được mà cảm thán: “Tống Nhược Vi cũng coi như đạt được ước nguyện rồi phải không? Dù biểu đệ chỉ xem nàng như một người bạn thân thiết.”

Nhưng có cô gái nào mà chưa từng mơ mộng trước khi đi ngủ, rằng mình sẽ xuyên không về cổ đại, cùng người trong lòng phiêu bạt giang hồ, du ngoạn khắp nơi?

Nghĩ đến đây, ta mỉm cười ôm lấy cánh tay của Bùi Chỉ Xuyên: “Ta cũng muốn đi chơi xa.”

Bùi Chỉ Xuyên cười dịu dàng, bất đắc dĩ: “Ngày mai đi ngay.”

(Hết toàn văn)

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận