Cô chạy tới bên anh, chưa kịp mở miệng, Diệp Hoành Tuấn đã liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, hài lòng vác luôn chiếc ba lô đen to tướng đặt lên người cô. Sau đó, anh còn vỗ nhẹ đầu cô trước khi leo lên ghế lái.
Hồ Bất Hỉ bĩu môi đầy bất mãn:
“Ai lại đi bar mà mặc thế này chứ? Nhìn quê mùa không chịu được.”
Diệp Hoành Tuấn lạnh nhạt:
“Cô phải quê mùa.”
Hồ Bất Hỉ: “…”
Không biết nói gì thêm.
5
Diệp Hoành Tuấn bảo đến quán bar “nhặt tiền”, thực ra là để bàn chuyện làm ăn. Đối tác của anh còn dẫn theo một cô gái trạc tuổi anh, giới thiệu là em gái mình.
Vừa thấy Diệp Hoành Tuấn, cô gái đó đã vui mừng đứng dậy chào hỏi.
Ngay khoảnh khắc đó, Hồ Bất Hỉ hiểu ra: tên này đưa cô theo chỉ để làm bia chắn trước mấy cô gái như thế này.
Cô ghé sát tai anh, nói nhỏ:
“Anh kéo tôi ra đây chắn đào hoa thì tôi hiểu, nhưng ít nhất cũng phải cho tôi ăn mặc tử tế chứ. Nhìn tôi thế này là thua ngay từ đầu rồi!”
Diệp Hoành Tuấn hơi cúi đầu, khẽ đáp:
“Chỉ cần tôi đứng về phía cô, cô mặc gì cũng không thua.”
Hồ Bất Hỉ ngẩn người. Câu nói này nghe có vẻ… hơi mùi thả thính.
Cô còn chưa kịp đỏ mặt thì anh lại nói tiếp:
“Với lại, bar đông người lắm, chẳng may chạm vào người không ngực không mông như cô thì người ta thiệt thòi lắm.”
Hồ Bất Hỉ: “…”
Lạy hồn! Cái phong cách bá đạo tư bản này thật khiến cô muốn giơ tay đầu hàng!
Dù không cam lòng, cô vẫn ngoan ngoãn làm theo. Dù gì, nếu anh ký được hợp đồng, cô cũng được hưởng chút lợi lộc.
Là người trẻ tuổi, đối tác thường thích họp bàn ở những nơi sôi động như quán bar, vừa nhảy vừa uống, cảm thấy vui thì ký hợp đồng.
Hồ Bất Hỉ ngồi ngoan bên cạnh Diệp Hoành Tuấn, cố gắng vào vai một “bạn gái nhỏ bé” chuẩn mực, chịu đựng ánh mắt không mấy thiện cảm của cô em gái đối phương. Cảm thấy ngượng ngùng, cô chỉ biết dựa vào đồ uống để giảm bớt căng thẳng.
Khi đối tác nam nhận được cuộc gọi và rời khỏi bàn, Hồ Bất Hỉ uống quá nhiều nên không nhịn được, chạy vào nhà vệ sinh.
Cô gái kia thấy chỉ còn lại mình và Diệp Hoành Tuấn, lập tức ngồi sát lại, dùng chiếc nĩa xiên một miếng dưa hấu đưa đến trước miệng anh:
“Miếng dưa này ngọt lắm.”
Diệp Hoành Tuấn liếc qua, lạnh nhạt từ chối:
“Xin lỗi, tôi không ăn đồ từ dụng cụ của người khác.”
Cô gái cứng đờ, gượng gạo cười:
“Kỹ tính là chuyện bình thường mà.”
Lát sau, Hồ Bất Hỉ quay lại. Thấy cô gái kia đã ngồi sát bên Diệp Hoành Tuấn, cô chẳng nói gì, tự giác ngồi xuống ghế đối diện.
Vừa thấy thế, Diệp Hoành Tuấn lập tức đứng dậy, không chậm một giây, chuyển sang ngồi bên cạnh Hồ Bất Hỉ.
Cô không khỏi sửng sốt.
Nếu cô thực sự là bạn gái anh, hành động này đúng là khiến người ta thấy an toàn tuyệt đối.
Dù đối phương không vui vì bị cô cản đường, nhưng họ vẫn rất đánh giá cao Diệp Hoành Tuấn. Hợp tác lần này có vẻ đầy triển vọng.
Hồ Bất Hỉ uống thêm vài ly trong lúc chờ kết thúc cuộc bàn bạc. Đến khi tiễn đối tác ra về, cô đã ngà ngà say.
Diệp Hoành Tuấn nhận được một cuộc điện thoại, cô ngồi bệt xuống ghế, như quả bóng xì hơi, khuôn mặt đỏ bừng, bất giác ôm lấy chân anh.
Diệp Hoành Tuấn cúp máy, cúi xuống nhìn, chỉ thấy cô đang ôm chặt lấy chân mình, ánh mắt mơ màng.
Lúc gọi đồ, Hồ Bất Hỉ đã chọn một loại cocktail nhìn như nước ép anh đào, hương vị ngọt ngào dễ uống, nhưng thực chất lại là whisky có hậu vị mạnh.
Diệp Hoành Tuấn thầm tính toán thời gian. Đợi đến khi rượu ngấm, cũng vừa lúc đưa cô về nhà, nên anh không ngăn cản.
Khi cô bắt đầu gục xuống, anh cũng ngồi xuống cạnh cô, tay khẽ vẫy trước mặt:
“Say rồi?”
Hồ Bất Hỉ vốn là người hiếu thắng, nghe vậy sao có thể nhận thua. Cô lập tức ngẩng cao đầu, giơ hai ngón tay lên và nói:
“Say cái gì mà say! Ba chai rượu trắng nữa cũng chẳng xi nhê!”
Diệp Hoành Tuấn bật cười, nắm lấy hai ngón tay cô:
“Vậy là cô vẫn tỉnh táo, đúng không? Tôi làm gì cô, cô đều biết rõ chứ?”
Hồ Bất Hỉ kiên quyết gật đầu, đôi mắt mơ màng:
“Đúng, tôi còn làm được đề toán đại học nữa cơ!”
Diệp Hoành Tuấn mím môi, nụ cười như thể kẻ gian đang bày trò.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAnh bế ngang cô lên, đặt vào xe rồi lái thẳng về nhà.
“Người lớn cả rồi, uống say mà không làm gì thì đúng là lãng phí rượu.”
6
Nói thì nói vậy, nhưng khi về đến nhà, đối mặt với Hồ Bất Hỉ đang nằm ngủ dạng tay chân trên giường, anh bỗng dưng chùn bước.
Diệp Hoành Tuấn ngồi thu lu dưới đất, tay chống đầu, thở dài:
“Tôi có lòng nhưng không có gan. Nếu cô tỉnh dậy mà biết tôi làm gì cô, chắc tôi mất luôn đuôi nhỏ rồi.”
Không được, chuyện này cần tính toán lâu dài, không thể mạo hiểm.
Anh vừa nghĩ xong, thì Hồ Bất Hỉ lật người, chân thẳng tắp gác lên vai anh.
Không chỉ gác, cô còn đá mạnh một cái, khiến đầu anh nghiêng hẳn. Diệp Hoành Tuấn giật mình, cả người cứng đờ.
“Hồ Bất Hỉ!”
Anh đứng bật dậy, định mắng cô, nhưng ánh mắt chạm đến phần eo trắng ngần của cô thì tất cả lời định nói đều nghẹn lại.
Áo thun rộng thùng thình của cô bị kéo lên, lộ ra làn da trắng mịn. Chỉ một đoạn nhỏ thôi, nhưng đã đủ khiến anh không dời mắt được.
Cổ họng anh khẽ động, ánh mắt như mọc thêm đôi tay, muốn kéo áo cô lên cao hơn chút nữa.
Anh biết rõ vóc dáng của cô đẹp thế nào, chính anh cũng từng nhân lúc say mà lợi dụng không ít lần. Cũng chính vì vậy mà anh cấm cô mặc mấy chiếc áo dây hay váy hở lưng, viện cớ là “không phù hợp thuần phong mỹ tục.”
Nhưng giờ nghĩ lại, anh có chút hối hận. Có lẽ hôm nay nên để cô mặc những thứ đó, rồi lén lút để cô mặc riêng cho mình xem. Nghĩ đến thôi mà cũng thấy kích thích.
Nghĩ đến đây, Diệp Hoành Tuấn không kìm được bật cười khẽ.
Lúc này, Hồ Bất Hỉ nằm mơ màng trên giường, cất giọng khàn khàn:
“Tôi khát nước…”
Diệp Hoành Tuấn giật mình tỉnh táo, vội chạy đi rót nước. Quay lại, anh ngồi xuống giường, đỡ cô dậy, để cô dựa vào lòng mình rồi cầm cốc nước từ từ đưa đến miệng cô.
Hồ Bất Hỉ say đến mức ngồi cũng không vững. Anh dùng tay giữ eo cô, vô tình đặt tay vào trong áo. Đôi bàn tay to lớn chạm vào làn da mềm mại ấy, khiến anh khựng lại.
Trong một khoảnh khắc lúng túng, anh thử bóp nhẹ một cái.
Cô không phản ứng gì.
Anh được nước lấn tới, bóp thêm, còn tiện thể xoa nhẹ vài cái.
Mặc dù mang danh “công tử đào hoa”, vướng không ít tin đồn tình ái trong trường, nhưng thực chất Diệp Hoành Tuấn tự nhận mình là một thiếu gia trong sáng.
Anh đã thầm thích Hồ Bất Hỉ từ lâu, nhưng không biết cách bày tỏ, chỉ sợ làm cô hoảng mà chạy mất.
Nhưng cảm giác hiện tại khiến ham muốn trong anh ngày một lớn hơn. Chỉ vuốt ve thế này là không đủ.
Anh đặt cốc nước xuống, xoay cô lại, để cô ngồi đối diện mình.
Hồ Bất Hỉ vẫn mơ màng, đầu gục xuống, mắt không mở nổi. Anh khẽ lay cô, nhưng cô mềm nhũn như một con búp bê hỏng, để mặc anh làm gì thì làm.
“Hồ Bất Hỉ, Bất Hỉ, Tiểu Bất Hỉ?”
Diệp Hoành Tuấn thử gọi cô với đủ kiểu tên.
Bị gọi liên tục, Hồ Bất Hỉ trở nên bực bội, đáp lại bằng giọng có phần “hung hăng dễ thương”:
“Hứ, gì cơ?”
Mỗi khi cô không vui, đôi môi lại chu lên, hành động đó trong mắt Diệp Hoành Tuấn chẳng khác nào một sự quyến rũ chết người.
Trong tình huống này, làm sao anh còn kiềm chế được?
Anh nâng gương mặt cô lên, cổ họng khẽ chuyển động, rồi từ từ cúi xuống.
Thực tế, Diệp Hoành Tuấn đã thích Hồ Bất Hỉ từ lâu. Nếu không, anh chẳng đời nào để một cô gái như cô quanh quẩn bên mình.
Cô nghĩ anh coi cô là tài xế, là vệ sĩ cá nhân thật sao? Với đôi tay nhỏ nhắn, đôi chân mảnh mai đó, cô có thể giúp được gì?
Anh chỉ đơn giản cảm thấy, có cô bên cạnh mỗi khi mệt mỏi hay say rượu, cuộc sống của anh trở nên dễ chịu hơn.
Chỉ có cô mới ngốc nghếch nghĩ mình là một tài xế thật sự.
Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, nhịp tim của Diệp Hoành Tuấn càng lúc càng nhanh.
Khuôn mặt đỏ ửng vì say rượu của Hồ Bất Hỉ càng khiến cô trông đáng yêu hơn.
Có lẽ nhận thấy anh tiến lại gần, cô khẽ mở mắt, đôi mắt mơ màng đầy ngây thơ, phá tan hoàn toàn lý trí cuối cùng của anh.
Chỉ còn một chút nữa thôi…
Nhưng ngay khi môi anh sắp chạm vào môi cô, đôi mắt cô mở to, và trước khi anh kịp phản ứng, cô đẩy mạnh anh ra, quay đầu và… nôn thẳng lên giường.
Diệp Hoành Tuấn sững người, tay vẫn giữ nguyên tư thế nâng mặt cô.
Hồ Bất Hỉ thoải mái nôn xong thì lại lăn ra giường, còn Diệp Hoành Tuấn thì như hóa đá, trông chẳng khác nào một bức tượng ở khu du lịch.
Đợi cô nôn xong và ngủ lại, Diệp Hoành Tuấn cắn răng đứng dậy, mặt hằm hằm.
“Hồ Bất Hỉ! Từ giờ cấm em uống rượu!”
Hôm sau, khi tỉnh dậy, Hồ Bất Hỉ phát hiện mình mặc đồ ngủ, còn ga giường đã được thay sạch. Cô ngơ ngác ngồi dậy, đầu óc hơi mơ hồ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.