Chiều hôm đó, Tiểu Lam đi mua KFC, nhưng lại lạc vào một tiệm gà rán giả mạo. Hậu quả là nó bị viêm dạ dày cấp tính, tổng giám đốc hoảng hốt đưa cháu đến bệnh viện.
Tại cổng bệnh viện, anh bất ngờ gặp tôi.
“Đi theo tôi, tôi đã lấy số thứ tự rồi.”
Tôi nói ngắn gọn, không để anh kịp thắc mắc.
Dẫn đường đi thẳng, tôi đưa anh qua các quầy, từ đăng ký đến lấy thuốc, mọi thứ trơn tru đến lạ. Khi mọi thủ tục xong xuôi, tổng giám đốc mới kịp thở phào, kéo lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Anh ta liếc nhìn tôi, giọng trầm nhưng không giấu được sự mệt mỏi:
“Cuối cùng cô cũng giúp được chút việc. Nói đi, làm sao cô biết tôi sẽ đến đây?”
Tôi đứng thẳng lưng, nhướng mày, đáp gọn:
“Tôi không biết anh sẽ đến. Chỉ là đúng lúc tôi ở đây làm cò vé thôi.”
“Cò vé? Đây là phạm pháp!”
Tổng giám đốc giận dữ đứng phắt dậy:
“Ai cho cô gan lớn thế hả, Trịnh Thiên Thiên? Nếu tôi còn thấy cô làm cò vé nữa, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô!”
“Vậy thì không làm nữa.”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, thở dài, rút ví ra, chuyển cho tôi một ngàn.
Về đến nhà, tôi nhanh chóng xắn tay vào bếp.
Nấu một nồi cháo thơm lừng, thêm chút trứng bắc thảo và thịt nạc băm nhuyễn. Hấp một bát thịt chưng xì dầu, xào vài cọng rau xanh mướt, rồi luộc mười quả trứng cút.
Từng món ăn đều đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, hoàn hảo cho một bệnh nhân đang cần hồi phục.
Tôi cẩn thận đóng gói tất cả vào hộp giữ nhiệt, xếp ngay ngắn. Chiếc túi nhỏ xách trên tay không chỉ chứa thức ăn, mà còn mang theo sự quan tâm của tôi.
Đúng sáu giờ tối, tôi rời nhà, đi vòng qua khu khám bệnh trước khi đến khu nội trú của bệnh viện.
“Chiều nay đứa bé đó đã về chưa?” – Tôi hỏi một cô y tá đang bận rộn với đống giấy tờ.
“Chưa, gia đình con bé đúng là vô trách nhiệm.”
Cô ấy vừa nói vừa bĩu môi.
“Mới truyền được nửa tiếng đã bỏ đi, để lại con bé một mình ở phòng VIP, giờ bảo mẫu phải trông.”
Cô y tá chỉ về phía phòng bệnh, tôi cảm ơn rồi đi thẳng đến đó. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy Tiểu Lam nằm co ro trên giường, đôi mắt đỏ hoe, giàn giụa nước mắt. Bảo mẫu không thấy đâu, chỉ có một đứa trẻ nhỏ bé, lặng lẽ khóc một mình.
Tôi tiến đến, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, nở một nụ cười trấn an.
“Chị ơi…” – Tiểu Lam nghẹn ngào gọi, nước mắt vẫn rơi lã chã.
“Ba mẹ không cần em nữa… Cậu cũng không cần em nữa…”
“Không đúng đâu, sao có thể để Tiểu Lam một mình thế này chứ?”
Tôi vỗ nhẹ lên lưng bé, giọng dịu dàng dỗ dành.
“Bảo mẫu đâu rồi?”
“Bảo mẫu bảo cô ấy hết ca rồi, nói cậu sẽ đến ngay… Nhưng cậu không đến… Cậu không cần em nữa…”
Bé vừa nói vừa khóc nấc lên, trông đáng thương đến lạ. Tôi lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé:
“Tiểu Lam đói không?”
“Đói… Em đói lắm… Em không có gì ăn cả, em sẽ chết đói mất…”
Con bé co rúm lại, đôi vai nhỏ run rẩy. Tôi bật cười nhẹ, đặt tay lên chiếc hộp cơm mình mang theo:
“Sao lại thế được. Chị nấu cơm mang đến đây rồi này.”
Tôi mở hộp cơm ra, từng món thơm ngon hiện lên trước mắt. Tiểu Lam vừa khóc vừa ăn, từng thìa cháo nóng hổi làm dịu đi những giọt nước mắt, mang lại chút ấm áp cho đứa trẻ đáng thương.
Nửa tiếng sau, khi tôi vừa dọn dẹp xong hộp cơm, cánh cửa phòng bệnh bật mở. Tổng giám đốc hớt hải chạy vào, nét mặt vừa lo lắng vừa hoảng sợ:
“Tiểu Lam!”
Thấy cháu mình an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi ánh mắt chạm đến tôi, biểu cảm của anh lập tức thay đổi, trở nên phức tạp. Anh ta bước đến gần, gật đầu nói khẽ:
“Cảm ơn cô. Cô đã giúp tôi rất nhiều.”
“Không có gì.”
Tôi đứng dậy, cầm hộp cơm, định rời đi.
“Khoan đã.”
Tổng giám đốc đưa tay giữ nhẹ lấy cổ tay tôi, giọng hơi ngượng ngùng:
“Cô cố tình đến thăm Tiểu Lam, bất kể vì lý do gì, tôi vẫn rất cảm kích…”
“Không phải đâu.”
Tôi rút tay ra, cười nhạt:
“Tôi nhận việc chăm sóc ban đêm ở khu nội trú. Tiện đường ghé qua thôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nhấn mạnh hai từ “tiện đường,” mỉm cười lạnh lùng.
Tổng giám đốc đứng ngẩn ra, có lẽ không ngờ được câu trả lời của tôi.
Hừm, anh không biết đúng không? Sau bao năm lăn lộn ở bệnh viện, dưới lớp vỏ bọc là một cò vé, tôi thực ra còn là một… Hộ lý!
“Hộ lý ban đêm…”
Trán tổng giám đốc giật giật, từng đường gân xanh nổi rõ:
“Trịnh Thiên Thiên! Cô còn bao nhiêu việc làm thêm mà tôi chưa biết hả?”
Tôi nhún vai, bình thản đáp:
“Còn—”
“Không được nói!”
Anh ta hét lên, cắt ngang lời tôi. Giọng điệu gấp gáp như thể sợ nghe thêm điều gì sẽ khiến mình phát điên.
“Không được làm nữa! Hủy hết đi! Về nhà nghỉ ngơi ngay! Mai cô còn định đi làm nữa không hả?”
Tôi nhíu mày, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Nhưng bệnh nhân vẫn đang chờ ăn cơm…”
Không để tôi nói thêm, tổng giám đốc liền vươn tay giật lấy hộp cơm từ tôi, bước nhanh về phía giường Tiểu Lam.
“Tôi đi giao! Cô mau về đi!”
Anh rời khỏi phòng, bóng lưng có vẻ vội vã nhưng cứng nhắc, như đang cố đẩy mình ra khỏi sự khó chịu hiện tại.
Tiểu Lam nhìn theo bóng lưng khuất dần của anh, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ buồn rầu. Bé ngẩng lên, giọng đều đều nhưng chất chứa sự thất vọng:
“Cậu ấy lại bỏ em rồi.”
Tôi khựng lại, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng hỏi:
“Sao Tiểu Lam lại nghĩ vậy?”
“Người lớn thật không đáng tin.”
Bé cúi đầu, giọng thều thào nhưng đầy quả quyết, tôi thấy lòng mình chùng xuống.
Tiểu Lam chỉ là một đứa trẻ, nhưng ánh mắt ấy lại có chút gì đó của người lớn bị bỏ rơi quá nhiều lần.
“Ba mẹ khi nào về với em?”
Bé ngước lên hỏi, đôi mắt tràn ngập hy vọng, nhưng chất chứa nỗi buồn.
Tôi chợt im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Sau cùng, tôi chỉ nói qua loa, giọng an ủi:
“Họ sẽ về mà. Chỉ cần Tiểu Lam ngoan, chắc chắn họ sẽ nhanh chóng trở về.”
Cô bé lắc đầu, đôi vai nhỏ run lên, nước mắt lại rơi:
“Em nhớ họ lắm… Nhưng họ đi rất xa rồi, chị ơi.”
Tôi như nghẹn thở, tim nhói lên một cái.
Thì ra là như vậy…
Tôi cúi xuống, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tiểu Lam, cố gắng trấn an:
“Ba mẹ của Tiểu Lam không rời xa đâu. Họ ở trên trời, vẫn luôn dõi theo Tiểu Lam mà.”
Bé ngẩng lên, ánh mắt sáng hơn một chút, nhưng rồi lại nghiến răng, lau nước mắt:
“Không phải đâu!”
Tôi bất ngờ nhìn cô bé.
“Ba mẹ em đi Bắc Âu nghỉ dưỡng rồi!”
Bé hít một hơi thật sâu, giọng đầy giận dữ:
“Họ nói em sẽ làm phiền họ khi tắm suối nước nóng, nên không cho em đi cùng!”
Lần này, đến lượt tôi sững người.
“…”
Tổng giám đốc cuối cùng cũng nhớ ra còn một đứa trẻ trong phòng bệnh, vội vã chạy về, thì thấy tôi đang kể chuyện cho Tiểu Lam.
Tôi ngước lên nhìn anh ấy một cái, không để bị làm phiền.
Giọng tôi mềm mại, dịu dàng, giữ ở tông khiến người nghe cảm thấy an tâm, chậm rãi lan tỏa khắp căn phòng.
Câu chuyện kết thúc, Tiểu Lam đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tổng giám đốc đứng ngoài cửa nghe một lúc lâu, rồi mới bước chậm lại, nhẹ nhàng cười:
“Cô dịu dàng như thế, cũng khá biết dỗ trẻ con đấy.”
Tôi khiêm tốn vuốt tóc, giọng vẫn không đổi:
“Thật ra tôi là một diễn viên lồng tiếng nghiệp dư chuyên nghiệp.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.