Tôi thở phào một hơi, vuốt mái tóc ướt nhẹp ra sau, ngẩng đầu, cười đầy đắc ý:
“Xong rồi, tối nay chị sẽ không còn nghe tiếng nước nữa, ngủ ngon đi, mai gọi thợ đến sửa đàng hoàng.”
Chị Triệu nhìn tôi chăm chú, từ từ cúi xuống, lấy tay nâng cằm tôi lên, khiến tôi ngẩng mặt lên nhìn chị, tôi không nhúc nhích.
“Khi xưa, chị cũng bắt đầu từ vị trí nhân viên kinh doanh.” Chị nhẹ nhàng nói.
Nước từ tóc tôi chảy xuống không ngừng, toàn thân tôi ướt sũng, lạnh buốt và nặng nề.
“Lần đầu tiên, khách hàng đang bàn hợp đồng với chị nửa chừng thì bỏ đi nghỉ ở núi tuyết. Biết không kịp hoàn thành trước kỳ hạn quý, chị đã đuổi theo anh ta.
Chị đã ở lại đó trượt tuyết ba ngày với khách, dù chẳng biết trượt tuyết, cũng không ai dạy. Chị không đủ tiền mua trang bị tốt, quần áo mỏng manh, lạnh đến mức bị viêm phế quản mãn tính. Vừa sốt vừa run, hết lần này đến lần khác ngã xuống, rồi lại đứng dậy. Khách hàng nhìn chị cười sảng khoái… cho đến khi ván trượt tuyết của anh ta đột nhiên gãy trong lúc lao xuống dốc, và chị đã cứu anh ta một mạng. Cuối cùng, anh ta đồng ý bàn lại hợp đồng với chị.”
Nhìn chị, trong đầu tôi như hiện lên hình ảnh một cô gái trẻ ngày ấy, chưa từng trải sự đời, bị tuyết làm ướt hết người, gian nan và lạc lối nhìn về phía trước.
Chị nhẹ nhàng vén tóc mái ướt trước trán tôi, lau nước trên mặt tôi, nhìn kỹ một hồi rồi nghiêng đầu mỉm cười.
“Những đứa trẻ nỗ lực, không nên bị đối xử tệ bạc quá mức.”
“Chị Triệu…” Tôi nghẹn giọng gọi chị.
Chị lấy từ bàn phía sau một tập hồ sơ, đưa cho tôi.
“Vì em, lần này chị bớt chút lợi nhuận cho công ty của em. Hợp đồng có bốn bản, bên chị đã ký xong.”
Tôi run rẩy ôm lấy tập hồ sơ:
“Cảm ơn chị.”
“Về đi, kẻo cảm lạnh.”
Chị đặt một chiếc khăn tắm lên đầu tôi, ánh mắt đầy yêu thương:
“Đúng là ngốc nghếch.”
Tôi cúi đầu xấu hổ.
Khi tiễn tôi ra cổng, chị bất ngờ ra hiệu “suỵt,” ghé sát tai tôi, hạ giọng như sợ chú chó Golden bên cạnh hiểu được.
“Năm đó, ván trượt của khách là do chị cố ý làm hỏng đấy. Không ngờ đúng không?”
Tôi há hốc miệng.
Cánh cửa đóng lại trước mặt tôi, tôi xách chiếc hộp dụng cụ mượn từ cửa hàng vật liệu, bước ra đường — trong hộp có một chiếc cưa điện nhỏ.
So với việc cưa nổ ống nước, rõ ràng làm hỏng ván trượt tuyết vẫn cao tay hơn nhiều!
Nhớ lại nụ cười bí ẩn của chị Triệu, tôi rùng mình trong đêm lạnh.
—————————-
Sáng hôm sau, tôi bước vào công ty, tay cầm bản hợp đồng của chị Triệu.
Quản lý đang tụ tập ở sảnh, cười đùa chế giễu tôi.
“Tiểu Trịnh đến rồi kìa, mọi người cảm ơn cô ấy đi.”
Ông ta cười đầy vẻ mỉa mai:
“Tổng giám đốc Phó vì cô mà phải hủy bỏ chế độ loại trừ cuối bảng, đúng là trò đùa hoang phí.”
Mọi người vỗ tay rào rào quanh tôi.
“Vì tôi á? Không cần đâu.”
Tôi lấy hợp đồng ra đưa ông ta xem:
“Tôi đâu phải người đứng cuối tháng này, mà có khi còn là người đứng đầu doanh số ấy chứ.”
Nụ cười của ông ta cứng đờ:
“Hợp đồng của Ngân Huy? Sao lại ở chỗ cô?”
“Hôm đó ông không hỏi tôi làm thế nào à? Tôi thấy ông bế tắc thật nên giúp thôi, không cần cảm ơn.”
Ông ta vội vàng mở ra xem, đến mục “Người liên hệ kinh doanh,” mắt ông trợn trừng, đỏ cả lên.
“Trịnh Thiên Thiên! Đây là khách hàng của cô à? Sao cô lại ghi tên mình?”
“Là khách hàng tự ghi.”
Tôi mỉm cười:
“Với cả, ông từ bỏ hợp đồng này cách đây nửa tháng rồi, chẳng lẽ đợi tôi ký xong lại đến muốn cướp công sao?”
“Tôi là cấp trên của cô! Cô nói gì mà tôi cướp công của cô? Cô mới vào làm được mấy ngày? Không có tôi, cô nghĩ bản thân làm được cái gì hả?!”
Ông ta trợn trừng mắt đỏ ngầu, tiến gần về phía tôi, mất hết mặt mũi trước đám đông, mặt đỏ bừng, tay giơ cao.
Hừ, định đánh tôi sao?
Tôi cười lạnh, ánh mắt như báo săn khóa chặt ông ta, cả người căng lên sẵn sàng đáp trả.
“Ông dám động vào tôi thử xem.”
“Tôi cứ động đấy, thì sao nào!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÔng ta giận dữ, giơ tay định đẩy, tôi lập tức ngã lăn ra đất.
Quản lý: “?”
“Đánh người! Bảo vệ! Bảo vệ đâu rồi!” – Tôi hét lớn.
“Đừng làm loạn!”
Tiếng quát giận dữ vang lên, tôi ngẩng đầu.
Trong thế giới đảo ngược trước mắt, chỉ thấy tổng giám đốc mặt mày tái mét, mất hết vẻ uy nghi, xô đẩy đám đông chạy lại đến trước mặt tôi, anh ta kinh ngạc:
“Sao cô lại nằm ở đây?!”
“Tổng giám đốc Phó! Tôi chỉ mới đụng nhẹ vào cô ấy, cô ấy đã ngã rồi, tôi thật sự không hề dùng sức!”
Quản lý cuống cuồng giải thích, nước mắt nước mũi sụt sùi. Tổng giám đốc đứng lại, thở ra một hơi, chỉnh sửa tay áo:
“Tôi biết rồi.”
Quản lý lau mồ hôi như vừa thoát nạn:
“Tôi đã nói mà, tổng giám đốc Phó chắc chắn hiểu rõ mọi chuyện…”
“Chính ông đã đẩy cô ấy ngã.”
Tổng giám đốc lạnh lùng quay sang ông ta.
“Hả? Không phải tôi…”
“Sao ông lại đẩy cô ấy? Làm sao ông có thể đẩy cô ấy? Cô ấy là cấp dưới của ông, là nhân viên của công ty, ông còn chút tự giác của một quản lý không?”
“Tôi…”
“Có thể ông chỉ đẩy nhẹ, nhưng ông có nghĩ đến sức lực của mình không? Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối thôi!”
Tổng giám đốc ngồi xuống, đỡ tôi dậy, ngẩng đầu tiếp tục mắng:
“Cô ấy còn đang sốt đấy!”
“Đúng thế! Đều tại ông ấy đẩy tôi mới bị sốt!” — Tôi chỉ tay lung tung, bịa đặt.
“Đừng có nói bậy!” – Quản lý quay sang tôi hét lên.
Tổng giám đốc chạm tay lên trán tôi, bàn tay lạnh khiến tôi rùng mình, anh ta tiếp tục:
“Ông xem xem ông làm cô ấy sợ đến phát run rồi! Mau về mà tự kiểm điểm đi!”
Quản lý không cãi lại được, cuối cùng phẫn nộ rời khỏi hiện trường.
“Thuốc! Nước nóng!”
Tổng giám đốc gầm lên, bế tôi ngang người, sải bước về phía thang máy. Cảm giác trời đất quay cuồng, đầu tôi vốn đã choáng, giờ như dạ dày và não bị xoay 180 độ, tôi đau đớn bám lấy áo anh ta:
“Tổng giám đốc Phó…”
“Suỵt, bây giờ cô cần yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Anh ta cúi đầu, giọng điềm tĩnh.
Muốn ói quá…
Cửa thang máy đóng lại, anh ta liền đặt tôi xuống.
“Nặng thật.”
Anh ta giũ tay, liếc tôi đầy chế nhạo:
“Nói đi, cô lại đang bày trò gì?”
Tôi ôm bụng, cố nén cơn buồn nôn, mắt lờ đờ nhìn anh ta. Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, đột nhiên nhếch môi cười, bước tới gần:
“Biểu cảm này là sao, vẫn chưa được bế đủ à?”
“Đừng lại đây…”
Tôi đau đớn cúi gập người, bám lấy áo sơ mi của anh ta để tự đứng vững:
“Tôi không chịu nổi nữa đâu.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, cười nhạo:
“Nhìn cô xem, tay còn run rẩy thế này. Nếu không đi nổi, có thể cầu xin tôi bế cô đấy.”
“Anh… điên rồi!”
“Sao mà chửi khó nghe quá.”
Anh ta cười cười, chẳng đợi tôi từ chối, lại bế tôi ngang người, bước thẳng vào văn phòng.
Khi được đặt xuống ghế sofa, tôi vẫn cảm thấy trần nhà quay vòng vòng. Anh ta gọi trợ lý mang ghế đến, ngồi trước mặt tôi, tao nhã vắt chân, ánh mắt sắc bén như đang tra khảo tội phạm.
Tổng giám đốc lật xem hợp đồng tôi mang về, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Không tệ, làm thế nào mà được vậy?”
“Tôi nghe nói về dự án này, liền hỏi vài đồng nghiệp cũ ở công ty dịch vụ gia đình trước đây, tìm được cô giúp việc làm ở nhà chị Triệu, rồi xin thế chỗ làm một tháng… tiện tay ký luôn hợp đồng.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.