Nếu không bước chân vào làng giải trí, anh hoàn toàn có thể làm một cậu ấm giàu có, nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống.
Còn tôi chỉ là đứa trẻ lớn lên ở một thị trấn nhỏ, mẹ tôi dựa vào việc bán bia để nuôi tôi khôn lớn.
Lần đầu tiên đến nhà Thẩm Hành Châu, tôi bị sốc.
Tôi chưa từng thấy ngôi nhà nào lớn đến thế, lại càng chưa từng thấy nhiều quản gia và người giúp việc đến vậy.
Lúc tham quan, tôi còn vô ý làm bẩn một cuốn sách bìa da trong phòng của Thẩm Hành Châu. Tôi định bồi thường cho anh một cuốn, nhưng khi nhờ người tìm hiểu, cuốn sách hiếm ấy lại có giá hơn mười vạn.
Hóa ra thế giới của người giàu là như vậy, hoàn toàn khác biệt với tôi.
Bố của Thẩm Hành Châu không quan tâm đến tôi lắm, nhưng mẹ anh là một người phụ nữ rất dịu dàng. Sau này, bà còn nhờ Thẩm Hành Châu mang quà gặp mặt cho tôi, đó là một chiếc dây chuyền trị giá cả triệu, sáng lấp lánh.
Bà Thẩm còn nhắn Thẩm Hành Châu nói rằng, đây là món quà dành cho con dâu, bảo tôi nhất định phải nhận, vì cả bà và ông Thẩm đều rất thích tôi.
Tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo, chiếc dây chuyền đó tôi vẫn chưa nỡ đeo lần nào. Tuy nhiên, từ đó về sau, tôi chưa từng bước chân vào cửa căn biệt thự nhà họ Thẩm nữa.
Mỗi khi đến dịp lễ Tết, mỗi lần tôi hỏi Thẩm Hành Châu rằng có nên cùng nhau đến thăm bố mẹ không, anh ấy luôn tránh né câu trả lời, sau đó trực tiếp đón mẹ tôi về nhà chúng tôi, dùng hành động để chấm dứt những câu hỏi của tôi.
Lâu dần, tôi hiểu ra, chẳng qua là anh ấy không muốn tôi đến mà thôi.
Thu lại dòng suy nghĩ, tôi vác chiếc ô che nắng khổng lồ, bắt đầu bận rộn làm việc.
Người đang chuẩn bị đồ nướng bên cạnh tôi chính là nữ khách mời của nhóm B – Tư Đồng.
Tư Đồng là một nữ đạo diễn rất nổi tiếng trong ngành, từng giành vô số giải thưởng, vô cùng xuất sắc. Tuy nhiên, từ lúc gặp mặt buổi sáng đến giờ, tôi chưa từng thấy cô ấy cười.
Chồng cũ của cô ấy – Trần Triệt, cũng là một đạo diễn trong ngành. Chỉ có điều danh tiếng của anh ấy không lớn bằng Tư Đồng, mấy năm gần đây lại càng quay gì hỏng nấy.
Trước đây tôi đã nghe nói loáng thoáng, hình như chính khoảng cách ngày càng lớn giữa họ đã dẫn đến sự rạn nứt trong tình cảm.
Tôi thấy cô ấy vừa ướp thịt vừa lơ đãng, ánh mắt liên tục liếc về phía Trần Triệt, tôi cười trêu:
“Đạo diễn Tư này, ánh mắt của cô sắp dính tơ rồi kìa!”
Mặt Tư Đồng đỏ bừng, nở nụ cười có chút bất lực.
Bên kia, Trần Triệt cũng thỉnh thoảng nhìn qua.
Cặp đôi này rõ ràng là còn cơ hội quay lại.
Với thái độ giúp người thành toàn, tôi nhanh chóng gọi Trần Triệt lại, cùng tôi lắp chiếc ô che nắng. Như vậy, hai người họ sẽ gần nhau hơn một chút đúng không? Khoảng cách gần như thế này, nói chuyện cũng thuận tiện hơn!
Nhưng điều tôi không ngờ là, khi gọi Trần Triệt lại, Thẩm Hành Châu cũng đi theo.
Nhìn thấy anh ấy, tôi lập tức bỏ mọi thứ trong tay xuống, ngồi phịch xuống bên cạnh Tư Đồng, bắt đầu trạng thái “buông xuôi”.
“Chào buổi chiều, chồng cũ.”
Không ngờ, Thẩm Hành Châu nhặt chiếc ô che nắng bị tôi vứt xuống đất, bắt đầu lắp lại một cách nghiêm túc.
Anh ấy thắt các nút rất nhanh và đẹp, đôi tay thon dài làm việc nhịp nhàng, chẳng mấy chốc đã hoàn thành.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThật là kỳ lạ.
Người này rõ ràng là một cậu ấm giàu có, vậy mà chuyện gì cũng làm được, thật hiếm thấy.
Những lúc như thế này, luôn khiến tôi cảm thấy Thẩm Hành Châu là người không gì không làm được.
Nhưng lần này, tôi nhanh chóng tỉnh ngộ.
Tỉnh táo đi, Ôn Du!
Đừng có suy nghĩ lụy tình nữa!
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ định nói vài câu châm chọc để làm khó anh ấy, thì nghe thấy Trần Triệt mở miệng.
“Tư Đồng, lâu rồi không gặp.”
Giọng của Trần Triệt rất nhỏ, chắc chỉ chúng tôi mới nghe được. Lúc này, camera cũng không hướng về phía chúng tôi. Tôi nghĩ, tiếp theo sẽ là một cảnh cảm động khi hai người xa cách lâu ngày gặp lại.
Nhưng tôi đã sai…
“Lâu như vậy rồi, sao cô vẫn ngốc như hồi tôi mới quen, chuyện gì cũng không biết làm. Ướp thịt mà cho nhiều ớt thế này, cô đã nghĩ đến những khách mời khác chưa? Cô là một người phụ nữ ích kỷ, ngoài việc thể hiện tài năng và khoe khoang ở bên ngoài… thì cô còn làm được gì tốt nữa? Cô không nghĩ mình thật sự rất thành công đấy chứ? Cô chẳng phải vẫn là một người đàn bà hèn hạ phải nhìn sắc mặt tôi mà sống sao!”
Những lời lẽ độc địa ấy như những cây kim tẩm độc, đâm thẳng vào tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu.
5
Tư Đồng sững sờ đứng đó, ánh sáng trong mắt dần tắt, biểu cảm kinh ngạc của cô ấy khiến tôi đau lòng.
Tôi biết, cô ấy chắc chắn rất mong chờ được gặp lại Trần Triệt. Nhưng có lẽ cô ấy cũng không ngờ rằng, người yêu cũ ngày nào tái ngộ lại có thể xấu xí đến vậy.
Lời của Trần Triệt như dao cắt vào tim, tôi giận điên người. Tôi sải bước đến trước mặt anh ta, chất vấn:
“Ơ? Đây chẳng phải là đạo diễn lớn Trần Triệt sao? Nhìn đôi mắt cận thị của tôi này, suýt nữa đã nhầm anh với động vật rồi đấy. Mọi người đúng là khẩu vị khác nhau, nhưng tôi tin vào tay nghề của Tư Đồng. Ngược lại, anh thì sao, kén chọn đủ điều, chắc hẳn rất thích ăn phân nhỉ? Nếu không thì sao miệng lại thối như vậy. Nãy giờ tôi nghe qua một chút, hình như anh rất để ý việc Tư Đồng giỏi hơn anh. Nhưng đúng là anh chỉ là một kẻ vô dụng không đoạt nổi giải thưởng nào. Hay là… trên chương trình này, nếu sủa vào người khác thì cũng được trao giải à?”
Lời tôi khiến anh ta tức điên. Trần Triệt cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
“Cô là con gà rừng từ đâu đến mà dám chỉ trỏ vào tôi?”
Anh ta giả vờ đẩy gọng kính, nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt đầy mỉa mai. Rất nhanh, anh ta làm ra vẻ như bỗng hiểu ra điều gì đó.
“Ồ——”
Trần Triệt cố tình kéo dài âm cuối.
“Cô chẳng phải là… nữ hoàng phim rác ra mắt nhờ cởi đồ sao?”
Anh ta cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Nghe anh ta nhắc đến chuyện này, lòng tôi thắt lại.
“Phim mạng nhạy cảm”, “dựa vào khoe thân để nổi”, “chỉ nhờ lộ ngực mới được chú ý”…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.