Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ KIẾP NÀY TA TÁI SINH LÀM NAM NHÂN Chương 3 Kiếp Này Ta Tái Sinh Làm Nam Nhân

Chương 3 Kiếp Này Ta Tái Sinh Làm Nam Nhân

10:44 chiều – 29/11/2024

Gương mặt Tư Văn Mệnh thay đổi, nàng kinh ngạc hỏi: “Vậy ngươi chuộc ta về, chỉ để ta làm thầy dạy học cho nhà ngươi?”

“Cô nương hãy về dạy học trong nhà ta trước, đợi ta thu xếp mọi việc xong xuôi, sẽ giúp cô nương trở về làm người lương thiện. Cô nương có thể quang minh chính đại mở lớp dạy học. Việc nam nữ không được giảng dạy chung chỉ là lý do khiến nữ tử không ra ngoài học tập. Nếu có thể đưa một tài nữ như cô nương vào Thái Học Viện làm Tế tửu, nữ tử sẽ có thể thi cử như nam nhân.”

Tư Văn Mệnh nghe ta nói xong, sững sờ giây lát, rồi lập tức hành lễ với ta:

“Ta từng nghĩ ngươi chỉ là một khách làng chơi kiên nhẫn hơn người, xem việc học như thú vui. Không ngờ ngươi lại là một chính nhân quân tử.”

Ta vừa cùng Tư Văn Mệnh bước ra cửa, thì gặp Hà Viễn.

“Oanh Nhi, đi theo ta đi. Ta đã đỗ Thám Hoa, có thể đưa nàng về nhà rồi!”

Ta nắm chặt tay Tư Văn Mệnh: “Không thể đi theo hắn!”

Kiếp trước, Hà Viễn chuộc nàng về, bắt nàng đàn hát cho khách, thậm chí còn định đưa nàng lên giường của Tín Vương.

Tư Văn Mệnh không chịu khuất phục, cuối cùng ôm lấy hộp báu mà nhảy xuống sông.

Trước khi đi, nàng đã nhờ ta khắc một bài vị, đốt chút hương khói, mong ta đừng quên nàng.

Hà Viễn cao giọng nói: “Cố Tiểu Hầu gia, lưỡng tình tương duyệt, ngươi không thể ép buộc được đâu.”

“Đúng vậy, chẳng ai có thể ép buộc ta…” Tư Văn Mệnh mỉm cười nhìn ta, “Cố Tiểu Hầu gia, chúng ta về nhà thôi.”

Hà Viễn không thể ngờ được rằng, không chỉ thi cử thua ta, mà ngay cả tình trường cũng thua ta:

“Tại sao? Chỉ mới mấy ngày mà nàng đã thay lòng đổi dạ rồi sao? Hắn thậm chí còn mỗi đêm đánh đập nàng, chuyện này đã lan khắp kinh thành! Nàng nói rằng muốn tìm một tình lang có tình nghĩa, nhưng trong lòng nàng thật ra chỉ muốn bám vào cành cao của nhà họ Cố?”

Gương mặt Tư Văn Mệnh biến đổi liên tục: “Ngươi muốn nói gì thì nói, nhưng Cố Tiểu Hầu gia là người tốt nhất mà ta từng gặp.”

Tối hôm đó, tại bữa tiệc mừng công, các đồng môn cười nhạo ta có sở thích bí ẩn, cùng với Tư Văn Mệnh, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.

Ta nghe thấy khó chịu trong lòng, bèn ra ngoài hít thở không khí.

Hà Viễn đuổi theo: “Dám hỏi Cố Tiểu Hầu gia có điều gì không vừa ý? Từ lúc gặp mặt lần đầu, dường như ngài đã không ưa ta. Nếu có gì ta làm sai, xin Tiểu Hầu gia chỉ giáo.”

Trong làn gió đêm, hắn cúi mắt xuống, vẻ mặt thuần khiết vô hại.

Kiếp trước, ta đã bị chính vẻ mặt này của hắn lừa dối.

Ta nhấp một ngụm rượu, ngoắc tay gọi hắn lại: “Muốn biết không? Lại đây ta nói nhỏ.”

Hà Viễn không chút phòng bị mà tiến lại gần.

Ta liền một cước đạp hắn xuống hồ Kim Lân.

Thân xác nam nhân quả thực hữu dụng, ngay cả một người yếu ớt như ta cũng có thể hạ thủ nếu nổi hứng giết người.

Ta đứng trên cao nhìn hắn vùng vẫy kêu cứu dưới nước, lòng tràn đầy thỏa mãn mà rời đi.

Ngươi có thể đỗ Thám Hoa, nhưng trái tim của Tam Lang ta, bây giờ đã cứng hơn nhiều so với khi còn là Tam Nương rồi.

Nếu kiếp trước nghe nói mình phải làm quả phụ, ta chắc chắn sẽ khóc lóc thảm thiết.

Bây giờ ư? Ta chỉ mong được làm quả phụ thôi!

Đáng tiếc, Hà Viễn mệnh lớn, lại được Kim Ngô vệ đi ngang qua cứu lên.

“Thám Hoa sao lại vô duyên vô cớ ngã xuống hồ Hàn Lân?”

Ta ẩn mình sau đám đông, bình thản đợi hắn tố cáo tên của ta.

Thế nhưng hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta một cái, rồi chẳng nói lời nào.

Tình cảm trong mắt hắn khiến ta rùng mình.

7

Từ sau chuyện đó, Hà Viễn mỗi ngày đều gửi cho ta mấy món đồ nhỏ.

Là đồ ăn, thức uống, và những thứ ta từng thích ở kiếp trước.

Hắn đã nhớ ra.

Hắn thực sự đã nhớ ra!

“Con ta quả nhiên anh tuấn phi phàm, đến mức làm cô nương nào cũng phải mê mẩn.” Phụ thân ta cầm lên con bướm ngọc trên bàn, nói: “Đây là của tiểu thư nhà nào để quên lại? Có cần đưa nàng về làm thiếp không?”

Đây vốn là tín vật định tình của ta và hắn ở kiếp trước, tuy không quý giá nhưng vì là món quà hắn tặng, ta đã trân trọng vô cùng.

Vì thế, phụ thân đã gả ta cho hắn.

Hóa ra, nếu đổi ngược giới tính, thì con bướm ngọc này chỉ là thứ dành cho một người phụ nữ không có tên, một người có thể được rước về làm thiếp mà thôi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Không cần đâu.”

“Con đã có chức vị, lại là Trạng Nguyên, cũng đã đến lúc thành gia lập thất. Để phụ thân chọn cho con một mối hôn sự tốt nhé?”

“Không cần!”

Phụ mẫu chỉ hôn, mối duyên do mai mối, ta đã chịu khổ một lần rồi.

Ta không tin lão già này.

Hôm nay ta là đích trưởng tử, là Tiểu Hầu gia, là Trạng Nguyên.

Ta cứng rắn từ chối, tuy rằng phụ thân không vui, nhưng vẫn phải nuốt cơn giận xuống.

Rất tốt, mong rằng đến lúc ông ấy trút hơi thở cuối cùng cũng có thể nghe lời như vậy.

Ta bắt đầu luyện tập bắn cung, vì ngày thu săn đã sắp tới.

Chính tại cuộc săn thu, Hà Viễn đã cứu Công chúa, khiến Công chúa yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên và muốn gả cho hắn, để rồi ta phải chết oan.

Mối hôn sự này kiếp trước ta không đồng ý, kiếp này ta cũng không đồng ý.

Điều khác biệt duy nhất là lần này, trong tay ta có cung tên.

Phập—

Mũi tên xuyên ngay vào hồng tâm.

Dù hắn có nhớ ra hay không, ta thề sẽ làm cho cuộc hôn sự của họ đảo lộn trời đất!

8

Ta đã sớm sắp xếp mọi việc, vào ngày thu săn, đích thân theo hầu bên cạnh Công chúa.

Đúng như dự đoán, chúng ta chạm trán một con mãnh hổ trên đường.

Cấm vệ quân hỗn loạn, ta giương cung dài lên giữa đám đông.

Một mũi tên bay ra, trúng ngay mắt hổ.

Mãnh hổ giận dữ gầm thét, lao thẳng về phía ta.

Ngựa hoảng loạn, hất ta văng khỏi yên.

Miệng con hổ ngày càng gần, máu chảy thành dòng.

Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người lao tới đè ta xuống, lăn vài vòng, tránh khỏi hàm răng sắc nhọn của mãnh hổ.

Ngay sau đó, một loạt mũi tên như mưa cắm phập vào mãnh hổ, biến nó thành một con nhím.

“Tam Nương!” Hà Viễn đỡ ta dậy, lo lắng phủi sạch cỏ rác vương trên tóc ta.

Ta sợ đến mức mềm nhũn, để mặc hắn ôm lấy.

Tim đập thình thịch.

Ta là do sợ hãi, còn hắn thì…

Ta bỗng chợt nhận ra mình đang nắm chặt tay áo hắn!

Kiếp trước, khi chúng ta tình thâm ý trọng, ta thích nhất là nắm tay áo của hắn, bởi vì thuở nhỏ ta từng lạc đường, luôn sợ hãi và lo âu.

Hà Viễn biết chuyện, liền nói rằng chỉ cần ta nắm tay áo hắn, sẽ không bao giờ lạc mất nhau nữa.

Ta vội vàng buông tay, nhưng đã quá muộn, hắn đã nhìn thấy!

Hắn không chỉ đến để cứu ta.

Sau buổi yến tiệc mừng công, hắn đã nghi ngờ ta, rồi việc gửi tặng những món quà tiếp theo chỉ là để thử thách ta.

Cho đến khi hắn gọi ra “Tam Nương”, khiến ta vô thức bộc lộ cử chỉ nữ nhân như vậy, hắn đã xác định được!

Hắn đã chắc chắn ta là ai!

“Tam Nương…” Hắn nghiêm nghị, nhẹ nhàng đưa tay lên cổ ta, kéo nhẹ đuôi tóc, “Đã lâu không gặp.”

Nhưng đã quá muộn.

Phía sau chúng ta truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp.

“Mũi tên này là do Cố Tiểu Hầu gia bắn sao?”

Mặt Hà Viễn lập tức biến sắc.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận