“Không phải lỗi của ngươi, mà là do ta không thể làm nam nhân. Ta thân thể yếu nhược, ngươi mà hầu hạ ta thật, e rằng ta sẽ về trời.
Nếu ngươi thấy nơi này không tồi, thì cứ ở lại, ra ngoài nói là đại nha hoàn của ta.
Vài năm nữa, nếu ngươi đến tuổi mà chưa lấy chồng, ta sẽ giúp ngươi tìm một mối hôn sự tốt… Nếu không muốn lấy chồng cũng chẳng sao, ta nuôi ngươi cả đời, coi ngươi như muội muội của ta.”
Tiểu Hà đã ngừng khóc, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn ta: “Tiểu hầu gia, sao ngài lại đối xử với ta tốt như vậy?”
Ngốc quá.
Vì kiếp trước ta vốn là tiểu thư của ngươi mà.
4
Có Tiểu Hà tận tâm chăm sóc, sức khỏe của ta ngày càng hồi phục.
Hôm ấy, phụ thân đến phòng ta: “Hiện giờ con đã khỏe hơn, cũng đến lúc quay lại học đường rồi.”
Ta đang thêu hoa thì vô tình đâm kim vào ngón tay, kinh ngạc hỏi: “Gì cơ? Con ư? Đi học?”
“Ta biết việc này có chút khó khăn với con, nhưng con cũng không thể suốt ngày ở nhà như một nữ nhân mà làm công việc thêu thùa được. Con là tiểu hầu gia của nhà họ Cố, nếu truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì.”
Kiếp trước, phụ thân không cho chúng ta, mấy tỷ muội, học hành, vì ông ta cho rằng nữ tử không có tài năng mới là đức hạnh.
Nhưng sau khi ta gả cho Trạng Nguyên, hắn lại khinh ta vì không biết chữ, rồi nhanh chóng đón một cô nương lầu xanh vào nhà, khen nàng là tài nữ hiếm có, sủng ái nàng vô cùng.
Chỉ khi ấy, ta mới hiểu ra rằng ta đã bị lừa, hóa ra học hành là chuyện tốt.
“Nếu con không muốn đi, cũng không sao. Ở nhà dưỡng bệnh cũng được…”
“Con đi! Con nhất định phải đi!”
Chuyện gì nam nhân làm được, ta cũng phải làm. Phụ thân liền sắp xếp, nhờ cậy các mối quan hệ để đưa ta vào Thái Học Viện.
Ta khát khao học hỏi, nhanh chóng từ hạng cuối cùng vươn lên đứng đầu.
Lâm Gia Tự hỏi ta: “Ngươi chăm chỉ thế để làm gì? Dù không đỗ đạt gì, ngươi vẫn là tiểu hầu gia, có thể nối chức tước từ phụ thân mà. Sao lại phải mệt mỏi như những người thi cử kia?”
Ta bình thản đáp: “Ta đã bước chân vào Thái Học Viện, làm học trò thì phải làm tròn bổn phận học trò, học hành chăm chỉ, việc ta là ai có liên quan gì?”
Lâm Gia Tự lẩm bẩm: “Ngươi đúng là ngốc.”
Lễ bộ Thượng thư nghe được câu chuyện này, khen ta là chính nhân quân tử.
Tiếng tăm của ta nhanh chóng lan ra khắp kinh thành, trở thành “đứa con nhà người ta” trong mắt mọi người.
Ta chỉ có thể nói rằng, một nam nhân chăm chỉ và tử tế, khi đứng giữa đám đồng học trang lứa chỉ biết uống rượu, chơi bài và trêu hoa ghẹo nguyệt, thật dễ nổi bật.
Tiếc rằng niềm vui này chưa kéo dài bao lâu, Hà Viên đã vào kinh.
Ai ai cũng bảo hắn tài hoa xuất chúng, chắc chắn sẽ đỗ Trạng Nguyên.
Không sai, hắn sẽ đỗ Trạng Nguyên, còn sẽ được công chúa để mắt đến, rồi ban cho ta một chén rượu độc để kết thúc cuộc đời này!
Vì thế kiếp này, ta nhất định không để hắn toại nguyện.
5
Hà Viễn vốn xuất thân hàn vi, nếu hắn không đỗ Trạng Nguyên, tất nhiên không thể cá chép hóa rồng.
Cho nên, ta nhất định phải thi đỗ trước hắn.
Nhưng ta không phải đối thủ của hắn.
May thay, ta biết ai có tài hơn hắn.
Ta gọi Lâm Gia Tự đi cùng đến Thiên Hương Lâu.
“Các cô nương tầm thường e rằng không lọt nổi vào mắt của Cố Tiểu Hầu gia đâu, ma ma mau gọi Oanh Nhi ra đây.”
“Ma ma” đáp: “Oanh Nhi đòi kén chọn, hôm nay đã hẹn trước với Hà tài tử rồi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHà Viễn bước ra từ sau bình phong, phong thái nhã nhặn, cung kính chắp tay: “Ngưỡng mộ danh tiếng của Cố Tiểu Hầu gia đã lâu, nay gặp mặt quả nhiên ngài phong lưu tuấn tú, ngọc thụ lâm phong.”
Ta nhìn mặt hắn, nhất thời cảm thấy hoang mang.
Hà Viễn sớm đã lui tới với kỹ nữ lầu xanh, khi ta còn ở trong khuê phòng thì không hề hay biết, còn tưởng rằng hắn có tình với ta.
Không lâu sau khi cưới, hắn đã mang hoa khôi về nhà.
Hoa khôi này tính toán khéo léo, giúp hắn toan tính mọi bề, nhưng cuối cùng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, ta rút tấm ngân phiếu, vỗ nhẹ vào mặt hắn một cách khiêu khích: “Một ngàn lượng vàng.”
Hà Viễn nhục nhã, mặt đỏ bừng: “Danh tiếng của Cố tiểu hầu chẳng kém gì ta, cớ sao chỉ biết dùng tiền mà đọ? Chi bằng chúng ta thi đối thơ, vừa công bằng lại minh bạch.”
Ta lại rút thêm vài tấm ngân phiếu nữa, rải lên đầu hắn: “Hai ngàn lượng vàng.”
Công bằng minh bạch ư? Khi ta là nữ nhân, ngươi đã hết lần này đến lần khác chèn ép ta.
Ngươi có tài, thế nên muốn ta cùng ngươi đối thơ sao? Ngươi cũng xứng đáng sao?
Từ sau rèm truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Hà tài tử, ngươi chẳng lẽ không làm nổi một bài thơ trị giá hai ngàn lượng bạc sao?”
Hà Viễn không dám đắc tội với ta, bèn đáp: “… Cố tiểu hầu đã chân thành như vậy, ta đành phải hoàn thành mỹ nguyện cho người.”
Ma ma cười tươi, vui vẻ đưa ta vào phòng của hoa khôi.
Hoa khôi kiêu ngạo nói: “Ta không thích kẻ ỷ thế hiếp người, Hầu gia vẫn nên đừng tốn công sức trên người ta. Dù có tiêu ngàn vàng, ta cũng khó lòng đồng ý cho ngài động phòng.”
Ta lập tức quỳ sụp xuống đất: “Văn Mệnh cô nương, ta không phải đến để hưởng lạc, mà là đến để học hỏi.”
Tư Văn Mệnh ngạc nhiên quay người lại từ sau bình phong: “Sao ngươi biết tên thật của ta?”
“Ta không chỉ biết tên cô nương, mà còn biết cô nương là tài nữ hiếm có trên đời. Ta muốn thi đỗ Trạng Nguyên! Ta muốn làm đại quan! Ta muốn trở thành tể tướng! Mong cô nương nhận ta làm học trò!”
Ta ba lần quỳ, chín lần dập đầu, khiến Tư Văn Mệnh không biết phải phản ứng thế nào.
“Vậy ngươi bỏ ra hai ngàn lượng, là để ta giúp ngươi học tập, giúp ngươi thi đỗ Trạng Nguyên? Ngươi có phải đang cố ý đùa cợt ta không?”
“Dĩ nhiên là không! Ta biết cô nương có giá trị, nếu số tiền này không đủ, ta sẽ về nhà lấy thêm.”
“Ta làm hoa khôi bao nhiêu năm, chưa từng gặp chuyện kỳ lạ như vậy.”
“Xin cô nương giúp đỡ!” Ta lại dập đầu lạy thêm một lần nữa.
“Được rồi.” Tư Mệnh Văn Mệnh nâng ta dậy, nói: “Ta là tội nô, không dám nhận đại lễ của Cố hầu gia. Ngươi muốn học, ta sẽ xem giúp ngươi.”
Từ đó về sau, mỗi ngày ta đều tới thanh lâu chăm chỉ học hành dưới đèn đêm.
Mọi người đều nghĩ ta đã chế ngự được Tư Văn Mệnh trên giường, thực ra là nàng ta dùng thước dạy học mà dạy dỗ ta!
Nhưng tất cả đều đáng giá.
Trong kỳ thi mùa xuân, ta một bước đỗ Trạng Nguyên, được Hoàng thượng đích thân chọn, hoàn toàn vượt qua Hà Viễn.
6
Sau khi ta đỗ Trạng Nguyên, người đầu tiên ta tìm là Tư Văn Mệnh.
Nàng chân thành chúc mừng ta, nhưng trên gương mặt vẫn hiện lên chút u sầu.
Nếu ta có thể đỗ đạt, nàng hẳn còn có thể đỗ cao hơn. Nhưng nàng lại bị giam cầm trong thanh lâu, chỉ có thể gảy đàn và hát ca.
“Đi theo ta đi! Cô nương không nên phí hoài tại nơi này.”
Tư Văn Mệnh lắc đầu: “Ta là quan kỹ, ở đâu cũng không khác gì.”
“Vậy thì về nhà ta.”
“Ta hiểu lòng Hầu gia, nhưng nếu ta đi theo ngươi, e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi.”
Ta vén vạt áo, quỳ xuống: “Nhà ta còn ba đứa đệ đệ vô dụng, cần cô nương dạy dỗ!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.