Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ KIẾP NÀY TA TÁI SINH LÀM NAM NHÂN Chương 4 Kiếp Này Ta Tái Sinh Làm Nam Nhân

Chương 4 Kiếp Này Ta Tái Sinh Làm Nam Nhân

10:45 chiều – 29/11/2024

Đó là Công chúa vừa bước ra khỏi xe kiệu, nhìn về phía này.

Nhưng lần này, nàng đang nhìn ta.

Ta nắm lấy cổ tay hắn, vứt sang một bên, đứng dậy phủi bụi trên chiếc áo bào tím, mang theo cung dài tiến đến trước mặt người nữ tử ấy, quỳ xuống: “Tham kiến Công chúa.”

Ta sinh ra trong gia đình quyền quý, tuân giữ lễ tiết, dung mạo cũng không tồi.

Có lẽ vì kiếp trước ta là nữ nhi, nay chuyển sinh thành nam nhân, nên ngũ quan của ta trở nên quá mức thanh tú, tinh tế.

Công chúa nhìn ta một hồi lâu, rồi phán: “Ban thưởng.”

Chẳng bao lâu sau, trong kinh thành lan truyền tin đồn rằng Công chúa có ý muốn chọn ta làm phò mã.

Quả nhiên ai cứu nàng, nàng sẽ gả cho người đó.

Thật nực cười.

So với không khí vui mừng như ngày hội trong phủ, ta, người trong cuộc, lại hết sức lạnh nhạt.

Người do ta phái đến phủ Hà về báo rằng mẫu thân của Hà Viễn đã lên kinh, còn được phong chức quan.

Bà mẹ chồng này của ta, chắc nghĩ rằng ngày tháng tốt đẹp của bà ta đang ở phía trước.

Hừ.

Ta tìm đến nha hoàn bên cạnh bà ấy, Thúy Thanh.

“Giúp ta chuyển một lời đến lão phu nhân, nếu thành công, ta sẽ tìm cách gả ngươi cho một gia đình tốt.”

Thúy Thanh ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm: “Thật sao?”

“Ta trông có giống kẻ nói dối không?”

Thúy Thanh là nô tỳ của nhà họ Hà.

Trước đây, nàng ta từng là thông phòng của Hà Viễn, dùng để an ủi những đêm hắn thức khuya đọc sách.

Nhưng từ khi Hà Viễn trở thành quan lớn, thân phận của Thúy Thanh không còn xứng đáng nữa, lão phu nhân nhà họ Hà khinh thường nàng ta, cho rằng nàng ta không đáng đứng trước bàn tiệc, chỉ coi là kẻ tôi tớ hầu hạ, thậm chí không được nâng lên làm thiếp.

Đến tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi mà vẫn không được thả tự do, chỉ quanh quẩn bên cạnh lão phu nhân, ngày ngày phục dịch, miệng thì nói rằng đã quen dùng nàng ta rồi.

Ta cảm thấy kỳ quặc, lão phụ kia chỉ nói: “Nó không biết liêm sỉ, đã mất danh tiết, còn có thể gả cho ai đây?”

Con trai bà ta cần người sưởi ấm giường, vậy mà lại quay đầu nói rằng đó là lỗi của con gái người ta.

Mạc lão thái là kẻ vô sỉ, không biết xấu hổ đến vậy.

Thúy Thanh run rẩy: “Ta không thể làm chuyện có lỗi với lão phu nhân và thiếu gia.”

“Vậy còn bọn họ? Họ có ít lần nào làm chuyện có lỗi với ngươi sao? Hà Viênc ban đêm trút dục vọng trên người ngươi, khi xong việc có bao giờ ngó ngàng đến ngươi chưa? Hơn nữa, cái lão bà kia, ngươi ở nhà họ Hà, tương lai chỉ thấy toàn tuyệt vọng. Đến khi ngươi già đi, làm việc không nổi nữa, liệu bọn họ có nuôi ngươi không?”

Ánh mắt Thúy Thanh giống như con thú ăn cỏ bị thương.

“Ta cũng không cần ngươi làm gì nhiều, chỉ cần đến trước mặt lão phu nhân mắng ta thật thậm tệ. Cứ nói rằng, công chúa vốn dĩ muốn chọn thiếu gia, nhưng ta không chỉ cướp công chúa, còn cướp cả hoa khôi. Ta không chỉ tranh giành nữ nhân, mà còn giành lấy vị trí trạng nguyên của hắn. Ta, Cố Tiểu Hầu gia, là kẻ ỷ thế hiếp người.”

Thúy Thanh không hiểu rõ.

Nhưng nàng sẽ làm.

Dù nữ tử có nhẫn nhịn và thấp hèn đến đâu, họ vẫn muốn sống một cuộc đời tốt đẹp, không muốn cả đời làm trâu làm ngựa rồi cuối cùng cô độc mà chết, chôn vùi ở nấm mồ ngoài đồng.

Chỉ là, đến cả một cuộc sống bình thường, họ cũng không thể có.

Phải tranh đấu.

Ta quay lại bảo người cha vô dụng của mình tổ chức tiệc ngắm hoa.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Mời tất cả các phu nhân quý tộc trong kinh thành, và cả công chúa, đến phủ ta ngắm hoa.”

Phụ thân ta vui mừng khôn xiết.

Không ngờ, một vở kịch đã sắp sửa bắt đầu.

9

Hà lão thái quả nhiên không phụ sự mong đợi của ta, ăn diện lộng lẫy đến dự.

Thấy ta và công chúa đứng cùng nhau, bà ta liền mỉa mai châm chọc:

“Cố Tiểu Hầu gia quả nhiên có nét đẹp tựa nữ nhân, tuấn tú vô cùng, cái danh vị thám hoa của Hà Viễn lẽ ra phải thuộc về ngươi. Nghe nói từ nhỏ Tiểu Hầu gia yếu ớt bệnh tật, ngay cả viết chữ cũng sợ mệt, vậy mà không hiểu sao đột nhiên lại đỗ trạng nguyên.”

“Ý của phu nhân là, quan chủ khảo đã tiết lộ đề thi cho ta?”

Ta bình thản ngẩng đầu lên: “Gian lận trong khoa cử là chuyện lớn, Hà phu nhân nên cân nhắc lời nói trước khi đưa ra kết luận, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Hà công tử.”

Hà Viễn đã đến.

“Mẫu thân, người đang nói linh tinh gì vậy!”

Hà lão thái sắc mặt trầm xuống: “Người già chỉ nói vài lời, có gì quan trọng đâu, ta cũng đang muốn chúc mừng công chúa và Tiểu Hầu gia mà.”

“Hai vị đúng là trai tài gái sắc, lại thêm cô nương Oanh Nhi nữa, phủ Hầu gia ngàn hoa đua nở, thật không thua kém hoa cỏ ngoài kia.”

“Oanh Nhi nào?” Công chúa chợt dựng tai lên.

“Công chúa không biết sao? Cố Tiểu Hầu gia quả thật là kẻ phong lưu, khiến hoa khôi cô nương phải chen chúc muốn ở bên hắn một đêm xuân. Oanh Nhi còn tư tình với hắn, trốn đến phủ, được hắn cưng chiều giấu kín trong Hầu phủ. Ngày sau công chúa về phủ, cũng phải cùng nàng ta gọi nhau là tỷ muội đấy!”

Công chúa sắc mặt trầm lặng như nước: “Tam lang, có phải vậy không?”

Ta vỗ tay: “Mời Văn Mệnh cô nương ra đây.”

Tư Văn Mệnh xuất hiện, mặc bộ váy áo giản dị, thanh khiết thoát tục, theo sau nàng là ba người “đệ đệ” của ta.

Kiếp trước, nhị muội tiến cung, chẳng bao lâu đã bị đầu độc chết trong cung đấu.

Tam muội thì xa xứ làm thân với hôn nhân ngoại bang, cả đời không gặp lại, cũng không có tin tức gì.

Tứ muội sau khi ta qua đời thì bị gả cho Hà Viễn, vì Hà Vuễn cưới công chúa nên muội ấy chỉ có thể làm thiếp.

Ta là chính thê còn thê thảm như vậy, muội ấy liệu có khá hơn được chăng?

—Chỉ là lần này, các muội muội đều đã biến thành đệ đệ.

Họ vốn đã không mang cốt cách hèn mọn, nay lại được Tư Văn Mệnh dạy dỗ, ai nấy đều là những thư sinh tuấn tú, nhã nhặn.

“Tư Văn Mệnh cô nương vốn là tiểu thư nhà quan, nổi danh tài hoa. Nhờ có cô nương chỉ giáo, ta mới có thể bứt phá đoạt ngôi trạng nguyên. Mời cô nương về phủ cũng là để dạy dỗ mấy đứa đệ đệ của ta. Hiện đã mở thư đường tại gia, tộc đệ tử đều lấy cô nương làm thầy.”

Tư Văn Mệnh dâng lên bức “Mỹ Nhân Đồ”: “Nghe danh công chúa mỹ lệ tuyệt trần, ta đặc biệt vẽ bức họa thỉnh cầu, nguyện cho công chúa phúc lành vào đêm Thất Tịch.”

Công chúa ngắm bức tranh và thơ của nàng, nét mặt dãn ra: “Cô nương tài hoa, không kém gì Tam lang.”

“Thầy nào trò nấy, làm gì có chuyện trò lại giống thầy. Chỉ là, thầy cứ trú tại Hầu phủ lâu ngày, e rằng không đúng mực. Với thân phận này của thầy… ta bị mang tiếng thì cũng thôi, nhưng chỉ sợ hại đến danh tiếng của thầy, khiến thiên hạ đồn đãi rằng sĩ tử đất Biện Kinh chẳng biết quý trọng chân tài.”

Công chúa gật đầu, viết một bức thư tay: “Đem đến cho Kinh Triệu Doãn, ngay lập tức phóng thích Văn Mệnh cô nương.”

Tư Văn Mệnh rưng rưng nước mắt, cúi người hành lễ: “Tạ ơn điện hạ!”

Cả đời nàng luôn mong muốn được làm một lương gia nữ tử.

Hà Viễn chưa bao giờ cho nàng điều ấy.

Trong lầu xanh, nàng bị người ta dày vò, đến Hà gia vẫn phải bán thân vì tiền đồ của Hà Viễn.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận