Tôi là thiên kim giả trong truyện Bạch Liên nữ xứng.
Tất cả mọi người đều yêu quý tôi, bất kể tôi làm gì thì tôi cũng đều đúng, còn nữ chính lại là trái ngược với tôi.
Trong mắt nam chính, tôi là bạch nguyệt quang, còn cô ấy chỉ là người thay thế.
Chỉ đến khi nữ chính mắc ung thư và qua đời đầy bi thương, mọi người mới tỉnh ngộ và nhận ra họ đã yêu cô ấy nhiều đến nhường nào.
Thế nên, ngay ngày đầu tiên xuyên không vào câu chuyện, tôi đã đưa nữ chính đi bệnh viện: “Kiểm tra nội soi dạ dày nhé.”
Tôi sống an nhàn, không lo âu, chỉ mong cô ấy kiếp này không còn mắc bệnh nữa.
1
Ngày A Dao trở về nhà, cả gia đình cùng ngồi ăn cơm, không khí vô cùng gượng gạo.
Cô ấy ngồi đối diện tôi, người cô ấy gầy gò, đen nhẻm, quê mùa. Trước bàn ăn đầy ắp những món ngon, mắt cô ấy sáng lên nhưng không dám động đũa.
Cuối cùng không nhịn được, cô ấy gắp một miếng gà xào cay.
Mẹ vội vàng chuyển cả đĩa gà đến trước mặt tôi, sợ tôi không với tới: “Song Song thích ăn món này nhất, mẹ đặc biệt làm cho con đấy, mau ăn đi.”
Ánh sáng trong mắt của A Dao vụt tắt.
Thấy vậy, tôi bưng cả đĩa gà, tự gắp một nửa, rồi đưa phần còn lại cho cô ấy: “Tôi và em giống nhau đấy, đều thích ăn thịt. Đúng là chị em có khác.”
Nghe từ “chị em” phát ra từ miệng tôi, mọi người trong nhà đều sửng sốt, đặc biệt là A Dao. Cô ấy há hốc miệng, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Đây là một câu chuyện ngược được viết lại từ góc nhìn của A Dao.
Cô ấy là cô con gái hào môn bị ôm nhầm, còn tôi là “phượng hoàng giả” chiếm lấy vị trí của cô ấy.
Dù cha mẹ đã biết tôi không có quan hệ huyết thống với họ, nhưng họ vẫn yêu thương, cưng chiều tôi. Điều kiện để A Dao được trở về là nhà họ Dương phải từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi, để tôi tiếp tục sống cuộc đời tiểu thư nhà giàu.
Gia đình của A Dao sống ở nông thôn, họ không muốn nuôi một cô con gái, thậm chí còn muốn gả cô ấy đi lúc mới 14 tuổi để lấy tiền cưới vợ cho anh trai cô ấy.
Cha mẹ tôi bỏ ra một số tiền lớn, họ vui vẻ đồng ý ký hợp đồng nhận nuôi.
Vậy là gia đình tôi vẫn như cũ, chỉ thêm một người tên A Dao.
Con gái ruột của họ, do suy dinh dưỡng nên thấp bé, rụt rè, trông chẳng khác gì người ngoài, hoàn toàn đối lập với vóc dáng cao ráo, thon thả của tôi.
Sau bữa tối, tôi về phòng học bài, mẹ bước vào phòng và bắt đầu trò chuyện: “Song Song, tự nhiên có thêm một đứa em gái, con có giận bố mẹ không?”
“Không ạ.”
Mẹ không ngờ tôi trả lời dứt khoát như vậy, liền cẩn thận dò hỏi: “Vậy trong nhà có thêm một người, con có cảm thấy không quen không?”
“Nhà mình rộng 3.200 mét vuông, thêm một người con cũng chẳng cảm nhận được.”
Mẹ bắt đầu rơi nước mắt: “Có phải con biết chuyện con không phải là con ruột của bố mẹ rồi không? Có phải con nghĩ cô chú nhà họ Dương mới là cha mẹ ruột của con, nên không nhận bố mẹ nữa?”
“Sao mẹ lại nghĩ vậy?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMẹ nắm lấy tay tôi: “Con nhà người ta, dù chỉ sinh thêm một đứa em, cũng còn dỗi hờn. Con là đứa trẻ được chiều chuộng nhất từ nhỏ, giờ lại không tranh không cãi, có phải con xa cách với bố mẹ rồi không? Có phải con sợ mình không còn là bảo bối trong mắt bố mẹ nữa?”
Thấy tôi không nói gì, mẹ lập tức sốt sắng giải thích: “Song Song, con là đứa bé mẹ bế về từ nhỏ, đã gọi mẹ 14 năm là mẹ, thì mẹ cũng chỉ nhận một mình con là con gái duy nhất của mẹ. Dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng không để con phải chịu thiệt thòi, càng không để con lo lắng ngay trong chính nhà mình. Bố mẹ đã bàn bạc rồi, nếu con không thích A Dao, thì sẽ gửi con bé đến trường tư thục, cho con bé ở nội trú. Nhà mình vẫn chỉ có ba người như trước, được không?”
Tôi thở dài.
Đứng từ góc nhìn của A Dao, cha mẹ nuôi không yêu thương cô ấy, chỉ nuôi dương qua loa, thậm chí còn muốn gả cô ấy đi để đổi lấy tiền.
Cha mẹ ruột dù giàu sang, nhưng lại coi cô ấy như người vô hình. Quả thực ngược đến đau lòng.
Hồi đọc truyện, tôi cũng tức điên vì nhân vật mẹ, không hiểu sao bà ấy lại đối xử tệ với con gái ruột như vậy. Chẳng lẽ không có chút tình mẫu tử nào sao?
Nhưng đổi góc nhìn, khi tôi là Lâm Song Song, mới biết mẹ không chỉ có tình yêu thương, mà tình yêu thương của bà còn rất nhiều.
Con gái ruột trở về, điều đầu tiên bà nghĩ đến là làm sao để tôi có đủ cảm giác an toàn, khẳng định vị trí của tôi trong gia đình vẫn như trước.
Có lẽ bà là nhân vật phản diện trong mắt A Dao, nhưng với tôi, bà là người mẹ tuyệt vời nhất.
Tôi vòng tay ôm lấy vai mẹ:
“Mẹ à, cô chú nhà họ Dương chưa từng nuôi con một ngày nào. Nếu con rơi vào tay họ, con cũng chỉ là công cụ để đổi lấy sính lễ mà thôi. Ân dưỡng dục lớn hơn ân sinh thành. Đời này dù thế nào đi nữa, hai người vẫn là cha mẹ duy nhất của con.”
Mẹ tôi thực ra là một người phụ nữ dễ dàng mềm lòng, mắt đỏ hoe lao tới ôm chặt lấy tôi:
“Để mẹ ôm con!”
Tôi ngọt ngào ôm bà một lúc, sau đó nghiêm túc giữ lấy vai bà:
“Nhưng mà A Dao cũng là con gái của mẹ.”
Ánh mắt mẹ tránh né.
“Con bé vừa rời khỏi nhà cũ, đến đây ở với chúng ta, mẹ cần phải cưng chiều con bé một chút. Mẹ đã thương con suốt 14 năm qua, nhưng A Dao thì đã bỏ lỡ mẹ suốt 14 năm.”
Ánh mắt mẹ nhìn tôi lóe lên một chút cảm kích.
Tôi khẽ đẩy bà một cái, cười nói: “Đi đi.”
Mẹ như trút được gánh nặng, ôm chăn tơ tằm bước nhanh về phòng của A Dao.
Sự thiên vị của cha mẹ đúng là có thật, nhưng phần lớn vấn đề nằm ở cách mà người được thiên vị tận dụng điều đó như thế nào.
Kết thúc của nguyên tác vốn không hề tốt đẹp.
Sau khi A Dao mắc bệnh ung thư dạ dày và qua đời, nam chính mới nhận ra tình cảm dành cho cô ấy rồi phát điên vì đau khổ. Đám cưới của tôi và anh ta tan thành mây khói.
Tôi mắc trầm cảm, bố làm ăn phá sản, mẹ nhảy lầu tự tử…
Dù có hơi kịch tính quá, nhưng tôi vẫn tin vào nhân quả.
Nếu A Dao có thể sống vui vẻ lớn lên, thì gia đình nhỏ này của chúng tôi làm sao có thể rơi vào tình cảnh bi kịch như vậy.
Tôi gõ cửa phòng bố: “Chuyển em gái đến học trường của con đi, để con tiện chăm sóc.”
Theo diễn biến ban đầu, A Dao vốn sẽ bị tôi ức hiếp đến mức chuyển sang một trường tư thục dành cho quý tộc khác, rồi ở nội trú suốt một năm không về nhà.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.