“Cậu bực gì vậy? Ngày cậu bị vây đánh, em gái tôi là người báo tin đấy. Mau nói cảm ơn A Dao đi.” Tôi vừa nói vừa cố gắng tạo điều kiện cho hai người.
A Dao ngại ngùng gãi đầu: “Không cần cảm ơn đâu, là chị tôi bảo tôi đi đấy. Chị tôi còn mua thuốc cho cậu nữa!”
Tôi sững lại.
A Dao à, em làm vậy thì tán được ai chứ?
Hứa Nam Nhất liếc tôi, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc: “Ừ, tôi biết.”
Biết cái gì mà biết chứ?
6
Sau một học kỳ tạo điều kiện cho hai người họ tiếp xúc với nhau, tôi không biết liệu Hứa Nam Nhất và A Dao có nảy sinh tình cảm hay không.
Nhưng điểm số của cả hai đã tăng vọt, và điều đó làm tôi rất hài lòng.
Thực tế thì đây chỉ là kết quả phụ. Tôi đã dạy họ cách tiếp nhận thông tin một cách bài bản, sau đó rút ra quy luật chung. Đây chính là bản chất của việc học.
Quá trình này lặp đi lặp lại sẽ giúp họ giỏi hơn trong việc học tập, nắm bắt được những ý chính trong các môn học.
Khi đã thành thục, học bất cứ thứ gì cũng trở nên dễ dàng, và làm bài cũng vậy.
Nói một cách đơn giản, bộ não của họ trở nên nhạy bén hơn.
Mà khi não đã tốt hơn, khả năng “yêu đương” chắc cũng sẽ giảm… Đây có thể coi là một cách vòng vo để đạt mục tiêu.
Tuy nhiên, dù tôi nghĩ vậy, nhưng thời gian lại cho tôi một lời phản bác.
Sau kỳ nghỉ đông, hành tung của A Dao bắt đầu trở nên bí ẩn.
Bình thường cô ấy luôn miệng “chị ơi”, “chị à”, nhưng giờ lại cứ ru rú trong phòng, suốt cả buổi chiều không chịu ra ngoài.
Mỗi lần ra ngoài thì mặt đỏ bừng, thở hổn hển, ánh mắt lảng tránh rồi nói là hẹn bạn cùng lớp đi xem phim.
Tôi bảo cô ấy tôi muốn ngủ trưa, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Tôi giả vờ không nhìn ra sự nhẹ nhõm đó, tiễn cô ấy ra cửa rồi quay lại nhắn tin cho Hứa Nam Nhất: “Cậu đang hẹn hò với A Dao đúng không?”
Hứa Nam Nhất: “?”
Hứa Nam Nhất: “Cậu lặp lại xem tôi đang hẹn hò với ai?”
Tôi: “Em gái tôi.”
Hứa Nam Nhất không trả lời nữa.
Tôi định nhắn thêm thì phát hiện mình đã bị cậu ta chặn.
Mấy thằng con trai ở tuổi này thật phiền phức.
Họ không nói thì tôi cũng chẳng quan tâm. Hẹn hò đi, đây có lẽ là dòng chảy định mệnh. Nam nữ chính vốn dĩ là sẽ quấn lấy nhau. Nếu chuyện xảy ra sớm hơn, hỏi tôi có ủng hộ không, thì tất nhiên là có rồi.
Dù sao cũng còn trẻ, khả năng bị ung thư dạ dày cũng thấp hơn.
Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra sự việc không như tôi nghĩ.
Khai giảng học kỳ mới, A Dao dẫn theo một nam sinh bước vào lớp học buổi tối của chúng tôi. Mặt cô ấy đỏ bừng, giới thiệu: “Chị ơi, đây là Lâu Khí, bạn cùng lớp của em. Cậu ấy có thể học chung với chúng ta không?”
Tôi: “?”
Trước khi tôi kịp phản ứng, Hứa Nam Nhất ngồi bên cạnh đã nghiêm túc nói: “Được.”
Nam sinh kia lập tức kính cẩn đưa cho cậu ấy một chai Coca-Cola: “Chào anh Hứa.”
“Ừ. Ngồi đó đi, đừng khách sáo.” Hứa Nam Nhất nhận chai nước, khẽ hất cằm, chỉ vào chỗ bên cạnh A Dao. Rồi rất tự nhiên nói thêm: “Tự giới thiệu đi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCái gì thế này?!
Cảnh tượng anh rể tiếp đón em rể tương lai này là sao vậy?!
7
Rất nhanh sau đó, A Dao bị nhà trường mời phụ huynh.
Cô Triệu không muốn cô ấy được yên, suốt ngày nói bóng gió trong lớp rằng cô ấy quyến rũ nam sinh, chuyển cô ấy lên ngồi bàn đầu, ngay cạnh bục giảng, để cô ấy bị cô lập như một “con cáo bị đề phòng.”
Bố cũng nổi giận, mắng cô ấy: “Tuổi này mà đã biết yêu đương à?!”
“Nhưng con cũng học hành chăm chỉ mà.” A Dao nhỏ nhẹ đáp.
“Cũng không thể để già rồi mới yêu được.” Tôi ngồi bên cạnh góp lời.
“Con cũng đang yêu?” Bố kinh ngạc hỏi tôi.
“Không.” Tôi quyết định làm lớn chuyện. “Con không kết hôn, không sinh con, sau này sẽ sống theo kiểu DINK (cặp đôi không con cái).”
Biểu cảm của bố lập tức đông cứng.
Mẹ đang ngồi sơn móng tay bên cạnh, cũng ngây người.
Họ ý thức được rằng, so với A Dao, tôi mới là quả bom hẹn giờ, nên cố gắng thuyết phục tôi suốt cả buổi tối.
Thấy thời gian đã đủ, tôi trấn an họ: “Bố mẹ không cần lo đâu. Con còn nhỏ, có thể vài năm nữa con sẽ thay đổi suy nghĩ.”
Bố mẹ thở phào nhẹ nhõm, tiễn tôi về phòng như tiễn thần thánh.
Bố định quay lại nói thêm vài câu với A Dao, nhưng khi nhìn tôi, ông lại nhịn.
So với một người chị như tôi, A Dao đúng là một cô gái tươi mới, sống động biết bao!
Ông bước đi vài bước, rồi dường như nghĩ ra điều gì đó, quay lại nói với A Dao bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Lỡ như… hai đứa… ừm…”
Ông không nói hết câu, ra hiệu bằng ánh mắt để mẹ tiếp lời.
Mẹ cũng lúng túng: “Đúng đấy, hai đứa còn nhỏ mà…”
“A Dao sẽ không đâu.” Tôi nhàn nhạt liếc nhìn mẹ. “Con trai tuổi này, chẳng có năng lực gì, không có gì đáng để rung động cả. Em ấy tự biết điều đó.”
A Dao gật đầu đồng tình.
Biểu cảm của bố mẹ lúc đó cực kỳ méo mó. Nhưng vì chúng tôi đều rất bình tĩnh, nên họ cũng giống như bị mộng du mà rời đi, nắm chặt tay nhau đầy lo lắng.
Sau đó, A Dao cẩn thận thu thập tất cả những gì mình đã trải qua trong lớp, viết một lá thư tố cáo đầy chân thành và gửi đến Sở Giáo dục.
Cô Triệu nhanh chóng bị điều chuyển công tác. A Dao trở thành lớp phó kỷ luật, mỗi ngày đều đeo băng tay đỏ, gương mặt lạnh lùng đi tuần tra hành lang.
Nghe nói, kể từ đó, Tôn Nguyệt thấy cô ấy cũng phải né tránh.
Tôi rất hài lòng vì trong toàn bộ quá trình, tôi chỉ chỉnh sửa vài dòng trong lá thư tố cáo.
8
Thời niên thiếu luôn trôi qua như bóng cau qua cửa sổ. Vài năm sau, tôi thuận lợi thi đỗ vào Học viện Công nghệ Ngũ Đạo Khẩu, còn A Dao thì học Học viện Nông nghiệp, nghiên cứu lĩnh vực tam nông (nông dân, nông thôn, nông nghiệp).
Nhưng chuyện tình cảm của cô ấy với Lâu Khí lại xảy ra vấn đề.
Khi cuối cùng họ có thể công khai nắm tay nhau giữa đám đông, thì Lâu Khí lại đi ngoại tình.
Cô ấy bay đến thành phố của anh ta, tận mắt chứng kiến anh ta đang ôm một nữ sinh trông có vẻ yếu đuối ở trong lòng, thì thầm rằng tính cách của cô ấy quá mạnh mẽ, không đủ dịu dàng, anh ta thích mẫu người nhẹ nhàng, dựa dẫm vào anh hơn.
A Dao đã đau khổ suốt một thời gian dài, không ngừng tự vấn mình đã làm sai điều gì trong mối tình đầu này. Đến khi tôi biết chuyện, cô ấy đã mắc chứng trầm cảm.
Tôi đưa cô ấy đi gặp bác sĩ, giám sát việc uống thuốc của cô ấy, và yêu cầu cô ấy dọn ra sống chung với tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.