Trong lúc giảng bài, khuỷu tay ông ta thỉnh thoảng chạm vào ngực cô ấy. Nhìn qua thì có vẻ là vô ý, nhưng rõ ràng A Dao đang cố tình né tránh.
Tôi lập tức gọi 110 (cảnh sát).
Trong lúc tôi đang báo cáo với cảnh sát, tình hình đã diễn biến nhanh chóng hơn.
Trong khi A Dao cố né tránh, gã gia sư hói đầu trực tiếp sờ vào ngực cô ấy, ép cô vào tường, thậm chí thò tay xuống giữa hai chân cô ấy.
Tôi ngày lập tức lao đến ngay. Đúng lúc đó, A Dao mở cửa chạy ra ngoài, nước mắt giàn giụa, gương mặt đỏ bừng. Cô ấy nhìn tôi một cái rồi chạy thẳng.
Gã gia sư thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, sau đó xoa tay nói với tôi: “Em gái cô đúng là ngốc, nói mãi không hiểu, nói to một chút là lại khóc…”
“Ông cũng chẳng thông minh hơn là bao.” Tôi lạnh lùng cười. “Em gái tôi còn chưa tròn 14 tuổi. Với điều kiện của nhà tôi, thuê được luật sư giỏi nhất là điều hiển nhiên.”
Khuôn mặt ông ta cứng đờ, vội vàng vơ lấy túi định bỏ chạy.
Tôi chẳng buồn quan tâm, quay lại tìm A Dao. Cô ấy đang đứng cạnh bồn rửa mặt, vừa khóc vừa súc miệng, gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt.
Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Em làm sao thế?”
A Dao mím môi, cúi đầu, không trả lời, gương mặt nhăn nhó đầy uất ức.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, xoay người bước đi. Nhưng chưa đi được bao xa, A Dao đột nhiên chạy ra, từ phía sau gọi: “Chị ơi…”
Chỉ một tiếng gọi ấy thôi, như thể đã lấy hết dũng khí của cô.
Ngay lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngoài cửa. Đôi mắt A Dao mở to, như không tin vào những gì đang xảy ra.
Tôi bước tới, xoa nhẹ đầu cô ấy: “Em làm rất tốt.”
Ánh mắt A Dao chuyển từ kinh ngạc sang uất ức. Cuối cùng, cô ấy lao vào ôm tôi, bật khóc nức nở.
Cô ấy chắc chắn đã chịu đựng sự quấy rối trong một thời gian dài.
Từ nhỏ, cô ấy được dạy rằng phải nhẫn nhịn. Cô ấy giống như một con cừu ngoan ngoãn, bất cứ khi nào cất tiếng đều sẽ phải nhận sự trừng phạt.
Ở một nơi xa lạ, cô ấy không biết ai đáng tin, không có ai có thể để cô ấy dựa vào. Cô ấy càng ngày càng thu mình lại, giấu đi suy nghĩ của chính mình.
Nhưng trong vòng tay tôi, tiếng khóc đầu tiên của cô ấy đã bật ra.
Cô ấy cuối cùng đã nhận ra mình không sống trong một cái chuồng cừu mãi được. Thế giới này không chỉ toàn những kẻ lạnh lùng đứng nhìn, mà còn có người sẵn sàng bảo vệ cô ấy.
Cầu cứu là bước vô giá đầu tiên.
Tên gia sư hói nhanh chóng bị cảnh sát đưa đi. Lần này, bố tôi thực sự tức giận, dẫn cả đội luật sư đến ngay lập tức.
Mẹ tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao A Dao càng học thêm lại càng kém. Bà ôm cô ấy khóc nức nở vì cảm giác tội lỗi.
Khi A Dao đang an ủi mẹ, tôi lên diễn đàn của trường nơi gã hói từng dạy, đăng bài vạch trần chuyện hắn bị bắt. Các nạn nhân khác lần lượt để lại bình luận, tố cáo hắn là kẻ tái phạm.
Tôi liên hệ với từng người, thu thập đủ tài liệu để cả tập thể cùng kiện hắn. Với video ghi lại những điều xảy ra ở trong nhà và sự cố gắng của đội luật sư, cuối cùng hắn bị kết án nặng vì tội hiếp dâm.
Ba ngày sau, A Dao gõ cửa phòng tôi, ôm theo sách vở, ngập ngừng nói: “Chị… chị có thể dạy em… môn Vật lý được không?”
Trời ạ, một cô gái xuất thân từ nông thôn, có ai lại không muốn học hành nên người chứ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net5
Tôi nói chuyện với mẹ, giải thích rằng A Dao bây giờ đã có ám ảnh tâm lý với việc học thêm, vì vậy tôi sẽ dạy kèm cô ấy một thời gian.
Mẹ thở dài đầy áy náy: “Miễn là con bé vui vẻ là được. Nhà mình có điều kiện, nó học hay không cũng chẳng quan trọng.”
Tôi nói với A Dao: “Đúng là nhà mình rất giàu, em có thể đứng ở một nơi như thành Rome, nhưng việc học hay không học là chuyện hoàn toàn khác. Em có thể có một cuộc sống đủ đầy ngay bây giờ, nhưng không thể đảm bảo bố mẹ sẽ nuôi em cả đời. Hơn nữa, khi em có nhiều kiến thức hơn, em sẽ trải nghiệm được nhiều điều hơn, lựa chọn được nhiều hơn. Cuộc sống của em sẽ phong phú về cả chiều sâu và chiều rộng.”
Tôi nghĩ những lời này quá phức tạp đối với A Dao hiện tại, nhưng cô ấy lại gật đầu ngay lập tức: “Em muốn trở thành người giống như chị.”
Ý cô ấy là không muốn giống mẹ…
Ừm, có lẽ đây chính là sức mạnh của việc làm gương.
Thấy cô ấy có ý chí, tôi bắt đầu giao cho cô ấy vài nhiệm vụ.
Tôi bảo cô ấy phân tích lại lại toàn bộ những sự việc liên quan đến gã hói, rồi tìm hiểu kỹ chuyện này là gì, tại sao lại xảy ra và cách xử lý ra sao. Chỉ cần có liên quan, đều phải nghiên cứu.
A Dao không ngờ rằng tôi không bắt cô ấy học thuộc hay làm bài tập, mà lại bảo cô lên mạng tìm hiểu, thậm chí có thể dùng điện thoại.
Nhưng đây là chuyện có liên quan đến cô ấy, thế nên ngày nào cô ấy cũng nghiêm túc lên mạng tra cứu thông tin, còn đọc thêm rất nhiều sách.
Tôi khen ngợi, đưa thêm cho cô ấy danh sách sách cần đọc, hướng dẫn cô ấy lập sơ đồ tư duy khi thu thập thông tin, từ đó mở rộng thêm kiến thức.
Tôi còn bảo cô ấy có thể nghiên cứu bất kỳ điều gì mình thích, chẳng hạn nguyên nhân gây ra ung thư dạ dày.
A Dao chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không có gì để nói.
Ngoài ra, tôi yêu cầu mỗi tối cô ấy đến chỗ tôi học bài. Làm xong những bài tập quan trọng trước đã.
Tôi xin cô Thái cho tôi mượn một phòng học trống. Hai chị em học hành nghiêm túc, tránh làm phiền những người khác.
Một hôm, A Dao đến tìm tôi đi ăn tối, thấy Hứa Nam Nhất đang ngồi bên cạnh tôi, vừa đánh nhau xong, cô ấy kinh ngạc kêu lên: “Đây chẳng phải là cậu bạn bị đánh trong hẻm hôm nọ sao?”
Hứa Nam Nhất trừng mắt với cô ấy, rõ ràng là không hài lòng với cụm từ “bị đánh”.
Tôi chỉ nhấp một ngụm trà Đại Hồng Bào, lặng lẽ nghĩ: Ồ, nam chính hóa ra lại ở ngay bên cạnh mình.
Tôi gõ ngón tay lên bàn của Hứa Nam Nhất: “Tối nay đi với tôi một chuyến.”
“Làm gì?” Hứa Nam Nhất ngả người ra ghế, nhìn tôi với vẻ hờ hững.
Để phòng trường hợp em gái tôi không tán được cậu… Tôi nghĩ thầm, sau đó mỉm cười nói: “Dạy thêm cho cậu.”
Hứa Nam Nhất cúi mặt: “Không học trong lớp được à?”
“Trong lớp đông người quá.”
Hứa Nam Nhất im lặng hồi lâu, hừ một tiếng rồi quay mặt đi: “Phiền phức.”
Tối hôm đó, cậu ấy ôm sách bước vào phòng học trống. Vừa nhìn thấy A Dao, cậu ấy sững lại: “Cô ấy là ai?”
“Em gái tôi.” Tôi chỉ vào chỗ trống bên cạnh A Dao: “Ngồi đi.”
Hứa Nam Nhất cười nhạt, rút ghế ra ngồi xuống, làm cái bàn kêu lạch cạch.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.