12
Kỳ Hạ chuyển tiền cho tôi, rất nhiều tiền.Tôi run rẩy chỉ tay vào anh ấy.Kỳ Hạ nhíu mày:
【Quả nhiên nữ chính vẫn không thể chấp nhận cách này.】
【Chắc chắn cô ấy sẽ chỉ nhận tiền do chính mình kiếm được thôi.】
Tôi vội đổi sang khuôn mặt tươi cười thân thiện:
“Làm ơn ghi chú thêm là tự nguyện tặng nhé.”
Kỳ Hạ:
“Hả?”
13
Vì số tiền này vốn là từ việc “chiếm lợi” của Khương Ninh mà có, tôi suy nghĩ mãi rồi quyết định đau lòng chia cho cô ấy một phần ba.
Ai ngờ Khương Ninh ném thẳng tiền vào mặt tôi, mắt rưng rưng giận dữ:
“Cô đừng hòng dùng tiền để sỉ nhục tôi!”
“Cầm lấy số tiền bẩn thỉu của cô và biến khỏi tầm mắt tôi!”
Trời ơi, câu thoại kinh điển quá!Đúng là phản ứng của một nữ chính chân chính!May mà tôi không phải nữ chính.
Nghĩ lại, dù sao tiền mà Kỳ Hạ cho nữ chính, cô ấy cũng chẳng thèm nhận.
Vậy thì để tôi nhận!
Nhận hết luôn!
Lấy tiền của người giầu là nghĩa vụ của mỗi người.
sao tôi lại có cảm giác như đang làm điều chính nghĩa cho dân chúng.
Hê hê.
14
Từ sau khi chuyển tiền, ánh mắt Kỳ Hạ nhìn tôi ngày càng kỳ lạ:
【Tiến độ tán tỉnh vẫn không nhúc nhích.】
【Chẳng lẽ là cho ít quá?】
【Hay là cô ấy yêu tiền chỉ là vẻ bề ngoài, thực ra chẳng hề quan tâm?】
Ha ha.
Anh cứ đoán đi.Đoán kiểu gì cũng không trúng.
15
Ngày tôi chính thức được nhận vào làm, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.Đang định vào gặp Kỳ Hạ để nộp đơn xin nghỉ việc và nói rõ mọi chuyện.
Vừa gõ cửa, Kỳ Hạ đã đưa cho tôi một hộp quà, bên trong là một chiếc váy dài màu bạc sang trọng mà vẫn thanh lịch:
“Mặc vào, tối nay đi dự tiệc của nhà họ Vương với tôi.”
Hừm, tôi đang định nghỉ việc đây!
Không phục vụ nữa!
Tôi chuẩn bị từ chối một cách đanh thép thì chợt nhìn thấy dưới lớp váy là một chiếc vòng cổ đính kim cương lấp lánh:
“Cảm ơn sếp, tôi đi thay ngay đây.”
Kỳ Hạ: “…”
【Quả nhiên lần trước cho ít quá.】
16
Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một bữa tiệc cao cấp như vậy.Tôi lấy ba ly rượu vang và bốn món tráng miệng.
Còn lén nhét năm phần quà tặng vào chiếc túi tote tôi mua trên mạng với giá 300 trăm ngàn
.
Chuẩn bị mang về đăng bán online kiếm tiền.Hê hê, phát tài rồi…
Xung quanh, có vài người cười mỉa tôi.Nhưng tôi chẳng bận tâm.Cả đời này chắc không gặp lại họ, bận tâm làm gì?
Kỳ Hạ vừa nói chuyện xong quay lại, thấy cảnh đó liền nhíu mày, trông còn cau có hơn cả một ngọn núi.
Tôi tưởng anh định bảo tôi làm mất mặt anh.
Ai ngờ, anh im lặng một hồi, rồi cũng quay người lấy ba món tráng miệng và một ly rượu vang.
Sau đó đưa cho tôi, giọng có chút bất lực:
“Thích ăn cái này lắm à?”
“Vậy ăn thêm mấy cái nữa đi.”
Những tiếng cười mỉa xung quanh đột ngột im bặt.Trong ánh sáng giao thoa, vài tia sáng dịu nhẹ vương lên góc nghiêng gương mặt của Kỳ Hạ.
Những đường nét sắc lạnh, lạnh lùng trên khuôn mặt Kỳ Hạ bỗng trở nên dịu dàng và ấm áp hơn.Tôi sững lại trong chốc lát, rồi lặng lẽ quay mặt đi:
“Thích, nhưng ngán rồi.”
“Anh tự ăn đi.”
17
Trên xe trở về, tôi nói:
“Tôi nghĩ mình sẽ không làm công việc này nữa.”
Kỳ Hạ, đôi mắt hơi ửng đỏ vì uống rượu, lướt nhìn tôi:
“Lý do.”
Tôi há miệng, định nói rằng tôi không phải nữ chính, không phải người mà anh cần chinh phục, nên sớm muộn anh cũng sẽ sa thải tôi.Nhưng không hiểu sao, tôi không thể phát ra tiếng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChết tiệt thật.Tôi thử nhắn tin, gõ chữ, nhưng bên anh không hề nhận được.Hiểu rồi.Tôi không thể nói ra chuyện này.
Kỳ Hạ khẽ kéo cà vạt:
“Là cảm thấy lương thấp à?”
“Vậy tăng thêm gấp đôi.”
Điện thoại tôi báo có một khoản chuyển tiền một triệu đồng:
“Đây là tiền thưởng quý này.”
Tôi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm số dư trong tài khoản hồi lâu.Nữ chính, sao tôi có thể không phải là nữ chính được chứ?
Hôm nay trời sập cũng không thay đổi được sự thật rằng tôi chính là nữ chính.
Tôi cảm thấy an tâm,và hạnh phúc
Không phải tôi không có lương tâm.
Chỉ là số tiền anh ấy cho tôi… thật sự quá nhiều…
18
Tôi từng nghĩ chỉ cần tiến độ chinh phục không nhúc nhích, Kỳ Hạ sớm muộn gì cũng nhận ra anh đã tấn công nhầm người.Nhưng không ngờ, anh lại chậm nhận ra đến vậy.
Ba năm trời!
Hẳn là ba năm!
Anh chuyển tiền cho tôi, mua nhà cho tôi.Thậm chí còn thăng chức tôi liên tục.Cảm giác như nếu kéo dài thêm chút nữa, vị trí tổng tài của Kỳ Hạ cũng sẽ đến lượt tôi ngồi mất…
Thế nhưng, dù thế nào, tiếng lòng của Kỳ Hạ vẫn là:
【Chẳng lẽ là cho ít quá?】
【Cô ấy không thích loại trang sức này?】
【Ngôi nhà này có phải không đúng vị trí cô ấy muốn?】
Thật khó mà tưởng tượng, trong suy nghĩ của Kỳ Hạ, tôi rốt cuộc là một người tham lam đến mức nào…
Cho đến buổi tiệc cuối năm, Khương Ninh đứng trên sân khấu với vai trò người dẫn chương trình.Xung quanh, nhân viên xì xào bàn tán:
“Khương Ninh đúng là giống nữ chính trong tiểu thuyết ghê.”
“Thỉnh thoảng nói ra mấy câu thoại kinh điển của nữ chính.”
“Cả cái sự nỗ lực, tích cực không ngừng nghỉ ấy nữa.”
“Thêm vào đó là cái cảm giác luôn nghèo khó bám riết.”
“Nhưng tiếc là tổng tài không để mắt đến cô ấy, lại đi cưng chiều một Giang Ninh khác. Haizz, có đủ tố chất của nữ chính nhưng lại chẳng có số mệnh của nữ chính.”
Kỳ Hạ ngồi bên cạnh tôi đột ngột khựng lại.
Anh nhìn Khương Ninh trên sân khấu, ánh mắt đầy sự bướng bỉnh và kiên cường, rồi lại quay sang nhìn tôi – kẻ đang uể oải ngồi ngơ ngẩn.
Đột nhiên, anh mặt không biến sắc bóp nát ly rượu trong tay.Giọng anh lạnh lẽo và sắc bén, từng chữ từng chữ rơi xuống:
“Giang. Ninh.”
Tôi nhướng mày, nhưng lại không tin anh đột nhiên thông suốt được.Anh ta mà có tí đầu óc, liệu có kéo dài với tôi tận ba năm không?
Đôi mắt Kỳ Hạ đen kịt như mực, tỏa ra hàn khí, trông như đang tức giận đến cực điểm.Tôi còn đang nghi ngờ, nghĩ rằng sắp có một trận cuồng phong bão tố ập đến.
Thì tiếng lòng của anh ta đột nhiên vang lên:
【Chẳng trách tiến độ mãi không nhúc nhích.】
【Hóa ra là nhầm người.】
【Tôi đã bảo làm sao có thể Giang Ninh lại không động lòng trước tôi được.】
Không phải, anh trai, sao anh lại dằn vặt chuyện đó chứ?
【Hừ, tiếp theo tôi sẽ chinh phục Khương Ninh, chắc cô ấy sẽ đau lòng chết mất.】
Anh…
19
Tuy theo tiếng lòng của Kỳ Hạ, anh ta đã biết tôi là kẻ giả mạo.Nhưng tôi không hề cảm thấy chột dạ.
Chính anh tự nhận sai người, liên quan gì đến tôi chứ…
Từng đồng tiền tôi nhận được đều rất đàng hoàng, hợp lý!Kỳ Hạ nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.
Anh ta chỉ để lại cho tôi một góc nghiêng lạnh lùng, xa cách.Tôi theo hướng nhìn của anh ta mà ngó sang.
Khương Ninh trên sân khấu rực rỡ như một vì sao, rất đẹp.Nữ chính của thế giới này, dù không được nam chính yêu, vẫn luôn tỏa sáng lấp lánh.
Không sao.Tôi sờ sợi dây chuyền kim cương trên cổ mình, còn lấp lánh hơn.Chúng tôi, những nhân vật phụ, cũng có cách riêng để tỏa sáng…
20
Tôi cứ nghĩ, sau khi biết rõ ai mới là nữ chính, Kỳ Hạ sẽ sa thải tôi.Anh ta sẽ ném tiền bồi thường nghỉ việc vào mặt tôi, khinh bỉ nói:
“Cầm tiền của cô và biến!”
Tôi không dám tưởng tượng mình sẽ hạnh phúc đến mức nào vào lúc đó.Tôi chờ suốt ba ngày, cuối cùng cũng được Kỳ Hạ gọi vào văn phòng.Khương Ninh cũng có mặt ở đó.
Kỳ Hạ lạnh giọng nói:
“Giang Ninh, chuyển công việc cô đang làm cho Khương Ninh.”
Đến rồi, thông báo nghỉ việc của tôi cuối cùng cũng đến:
“Sau này cô chỉ cần làm thư ký của tôi là được.”
Tôi:
“Hả?”
Khương Ninh ngẩng cao đầu, cười đắc ý vài tiếng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.