“Thật ngại quá.”
Tôi nhìn sắc mặt Kỳ Hạ dần trầm xuống mà vẫn làm như không hay biết, tiếp tục:
“Nhưng mà anh cũng đâu có tốt lành gì.”
“Say đến mức nói lung tung.”
“Nói gì mà chinh phục.”
“Buồn cười chết đi được.”
Sắc mặt Kỳ Hạ càng lúc càng tái nhợt.Hàm dưới anh siết chặt, khóe môi mím thành một đường thẳng sắc lạnh.
Anh chỉ đáp:
“Ồ, vậy à?”
Tôi nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói:
“Đúng vậy.”
Kỳ Hạ bỗng nhiên bật cười:
“Hóa ra là vậy.”
Rồi nụ cười tắt ngấm, anh nói thẳng thừng:
“Sao tôi có thể nghĩ rằng cô thực sự thích tôi chứ.”
Nói xong, anh quay người bỏ đi.
37
Tôi hẹn gặp Khương Ninh.
Tôi nói với cô ấy rằng, những năm qua tôi và Kỳ Hạ không hề có mối quan hệ nào cả.
Kỳ Hạ theo đuổi cô ấy là thật, còn giữa tôi và anh ấy chỉ toàn là giả dối.Khương Ninh nghĩ một lúc, sau đó hỏi tôi:
“Thế thì sao?”
Câu hỏi làm tôi ngẩn người:
“Thì cô có thể không phải lo lắng gì mà đến với Kỳ Hạ…”
Khương Ninh cười nhạt:
“Tại sao tôi phải ở bên Kỳ Hạ?”
“Dù không liên quan đến cô, dù anh ấy thật sự thích tôi.”
“Thì tôi nhất định phải đến với anh ấy sao?”
“Sao cô không hỏi xem tôi có thích anh ấy không?”
Cô ấy lắc đầu, ánh mắt thoáng qua một tia sáng kỳ lạ:
“Tôi đối với tổng giám đốc Kỳ chỉ có sự tôn trọng và biết ơn, không có ý nghĩ gì khác. Những năm qua tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, không muốn lãng phí thời gian vào chuyện tình cảm.”
“Tôi muốn xem mình có thể đi được đến đâu.”
Không phải chứ, sự nghiệp thăng hoa đến mức này rồi mà vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương sao?
Tôi cứng họng, không nói được lời nào.
Từ lúc nào cô gái từng cố gắng để Kỳ Hạ chú ý hơn một chút lại không còn để tâm đến ánh mắt của anh ấy nữa nhỉ?
Bỗng nhiên, Khương Ninh ghé sát vào tôi:
“Mà này, Giang Ninh, cô chỉ nói hai người không có quan hệ gì cả.”
“Sao không nói rằng anh ấy không thích cô?”
“Sao không nói rằng cô không thích anh ấy?”
“Khi cô vừa nói hai người không có gì, cô có biết sắc mặt mình trông tệ đến mức nào không?”
38
Sắc mặt tệ thì sao chứ?
Người bị say rượu có sắc mặt tệ là chuyện bình thường mà!Khương Ninh nghiến răng nói:
“Giang Ninh, cô đúng là đồ nhát gan!”
Cô là nữ chính nên dĩ nhiên gan lớn,là chuyện bình thường. Nhưng chúng tôi là nhân vật phụ, dễ chết lắm, cô biết không?
Trên đường về nhà, tôi không nhịn được nhíu mày buồn bã.Rõ ràng tôi đã tự nhắc bản thân phải kiểm soát tốt cảm xúc của mình.
Anh ấy là người cần chinh phục người khác, không phải để tôi tự chuốc khổ vào thân.Nhưng anh ấy thực sự quá giàu.
Haiz, yêu một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có đúng là định mệnh của tôi…
39
Chưa kịp về đến nhà, tôi đã thấy từ xa Kỳ Hạ đứng dưới lầu, mắt thâm quầng, dáng vẻ uể oải.
Nam chính này trông còn thảm hơn cả một nhân vật phụ như tôi nữa…
Thấy tôi, anh hiếm khi nở một nụ cười:
“May mà chờ được, cuối cùng cũng có thể gặp em.”
Tôi sững người, bước chân khựng lại.Rõ ràng đang là mùa thu, nhưng vì sao gió thổi qua khiến máu trong người tôi cũng có cảm giác lạnh buốt?
Tôi cất giọng khàn khàn:
“Ý anh là gì…?”
Kỳ Hạ bước tới gần tôi, gương mặt không mang chút biểu cảm, như thể đang nói một chuyện hết sức bình thường:
“Tôi bị hệ thống ràng buộc, phải chinh phục nữ chính Khương Ninh.”
“Hai tiếng trước, tôi đã từ bỏ.”
“Trước khi gặp em, chinh phục ai tôi cũng thấy chẳng có vấn đề gì.”
Ánh mắt anh dừng trên người tôi, thoáng chốc như ngưng lại:
“Nhưng sau khi gặp em, người đó chỉ có thể là em.”
“Giang Ninh, dù em không yêu tôi.”
“Tôi cũng không thể chinh phục người khác được nữa.”
“Em là nữ chính của tôi, tôi không còn cách nào khác.”
“Thất bại trong nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, tôi nghĩ mình sắp biến mất rồi.”
“Chỉ là, tôi muốn gặp em một lần.”
Đột nhiên, anh ôm chặt lấy tôi vào lòng, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng và dai dẳng:
“Giang Ninh, tôi cố ý đến gặp em, tôi muốn em không bao giờ quên được tôi.”
“Dù không yêu tôi, cũng phải nhớ đến tôi.”
40
Tôi rất lâu sau mới cất được giọng run rẩy, âm thanh nghẹn ngào dù đã cố gắng hết sức để kìm nén:
“Kỳ Hạ, anh điên rồi sao…”
“Em còn chưa thích anh, tại sao anh lại từ bỏ… Anh cố gắng thêm chút nữa đi, có lẽ nếu anh cố thêm chút nữa… sẽ được thì sao?”
Kỳ Hạ siết chặt tay tôi, không buông:
“Giang Ninh, mọi chuyện đều có thể cố gắng.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nhưng muốn thích một người thì không cần cố, và cũng không thể cố.”
Tôi không nhịn được nữa, nước mắt tuôn trào, khóc đến tan nát cõi lòng.Tôi ôm chặt lấy Kỳ Hạ, sợ rằng giây tiếp theo anh sẽ biến mất.
Tôi nức nở, cuối cùng cũng chịu nói ra lòng mình:
“Em thích anh, Kỳ Hạ, em không muốn anh biến mất.”
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy căm ghét bản thân vì chỉ là một nhân vật phụ.Thậm chí không có tư cách được yêu.
41
Tôi ôm Kỳ Hạ khóc suốt một tiếng đồng hồ, khóc đến khi nước mắt cạn khô, nhưng anh ấy vẫn không sao cả.
Tôi khóc không nổi nữa.Kỳ Hạ nhìn tôi, ánh mắt có chút tối lại:
“Quả nhiên em không thích anh nhiều lắm.”
…
Tôi bấm mạnh vào đùi mình một cái, nước mắt lập tức rơi xuống.Được rồi, tôi tiếp tục khóc được chưa?
42
Lại thêm một tiếng nữa trôi qua.Kỳ Hạ vẫn bình an vô sự.Nhưng tôi thì sắp khóc đến chết rồi.
Cuối cùng, sau thêm nửa tiếng, Kỳ Hạ nhận được tin nhắn từ hệ thống.Gương mặt anh có chút kỳ lạ:
“Khóc hơi sớm rồi, hình như anh không cần chết nữa.”
“Trừng phạt vì thất bại nhiệm vụ không phải là chết.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.Nhưng lại nghe anh nói tiếp:
“Nhưng mà tiền không còn nữa.”
?
Cái này khác gì chết đâu?
Kỳ Hạ nháy mắt nhìn tôi:
“Giang Ninh, em sẽ không chê anh nghèo chứ?”
“À, mà vừa nãy hệ thống bảo, để việc chinh phục thú vị hơn, nó còn tặng anh năng lực đọc suy nghĩ của người anh cần chinh phục.”
“Giang Ninh, hửm? Em nói xem, chuyện này là sao?”
Tôi bật cười ha ha, vỗ vỗ cánh tay anh:
“Trông cứng nhắc thế này, hóa ra là chết rồi.”
Kỳ Hạ:
“?”
43
Tôi luôn nghĩ yêu một người đàn ông giàu có như Kỳ Hạ là định mệnh của mình.
Khi Kỳ Hạ không còn gì trong tay, tôi cũng tự hỏi liệu mình có còn yêu anh ấy không.
Tôi thật sự quá yêu tiền.Nhưng tôi nhận ra, tôi vẫn yêu anh.Yêu anh dù không có tiền.
Đó là một phát hiện đầy tuyệt vọng.Tôi thật sự yêu anh quá nhiều…
Hóa ra, yêu Kỳ Hạ mới chính là định mệnh của tôi.
44
Quả nhiên tiền từ đâu đến thì lại đi từ đó.Số tiền tôi kiếm được từ Kỳ Hạ ngày trước, giờ lại dùng để nuôi anh ấy.
Khương Ninh nhắn tin cho tôi, kèm theo biểu tượng ngón giữa:
“Yêu đương lí trí!”
Được rồi, cô là nữ chính vĩ đại, cô cao cả.Tôi rơi nước mắt, thu thêm cô ấy gấp đôi tiền mừng cưới.
45
Ngày cưới, Khương Ninh làm phù dâu cho tôi.
Cô ấy cảm thán:
“Người yêu tiền nhất, cuối cùng lại cưới một người chẳng có tiền.”
Tôi cũng cảm thán:
“Người yêu đương lí trí nhất, lại vì sự nghiệp mà quyết định không kết hôn.”
Cô ấy giúp tôi đội khăn voan:
“Nhưng không sao.”
“Đây là cuộc đời mà chúng ta tự chọn.”
Tôi sững người, cuối cùng hỏi ra điều mình đã muốn hỏi từ lâu:
“Khương Ninh, có phải cậu… đã giác ngộ rồi không?”
Khương Ninh chỉnh lại đuôi tóc tôi:
“Ý cậu là từ nữ chính trở thành chính mình à?”
“Tôi chỉ nghĩ đến ngày hôm đó, khi bị gọi vào văn phòng.”
“Thì ra, sự cố gắng thực sự sẽ được nhìn thấy.”
“Vậy nên, tôi muốn để nhiều người thấy được hơn nữa.”
“Tôi muốn đứng ở vị trí cao hơn một chút, ngắm nhìn phong cảnh ở những nơi cao hơn, và cũng trở thành phong cảnh trong mắt người khác.”
Tôi hỏi cô ấy:
“Đẹp không?”
Đôi mắt cô ấy long lanh sáng:
“Đẹp lắm!”
Cô ấy cười ranh mãnh, rồi hỏi ngược lại tôi:
“Vậy cậu thì sao? Cậu giác ngộ bằng cách nào?”
Tôi vốn định không nói, nhưng không chịu nổi sự truy hỏi dai dẳng của Khương Ninh, cuối cùng đành đỏ mặt thú nhận:
“Là vì Kỳ Hạ cho tôi quá nhiều…”
“Làm tôi không nỡ rời đi theo cốt truyện.”
“Thế là tôi giác ngộ.”
Khương Ninh cười tôi mãi, cười đến chảy nước mắt, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ thở dài:
“Thật tốt.”
“Chúng ta đều tự viết nên cuộc đời của chính mình.”
Đúng vậy.Thật tốt.
Tiếng của Kỳ Hạ vang lên từ ngoài cửa:
“Giang Ninh, anh đến đón em rồi.”
Được.
Em cũng đến để cưới anh đây.
(Hết truyện)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.