Kỳ Hạ nhíu mày, định nói lại ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại thôi.Khương Ninh đầy chính nghĩa, tiếp tục lên tiếng:
“Tổng giám đốc Kỳ, tuy rằng tôi rất tôn trọng anh, nhưng việc anh cố tình tỏ vẻ quan tâm tôi trước mặt Giang Ninh để khiến cô ấy đau lòng, tôi thấy thủ đoạn này thật hay cho lắm!”
Trời ơi!
Nữ chính hình như đang vì tôi “nói chính nghĩa” cho nam chính nghe.Mặt Kỳ Hạ ngày càng đen.Tôi ở ngoài cửa cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn nghe thấy tiếng lòng của Kỳ Hạ:
【Là cô ấy điên rồi hay tôi điên rồi?】
【Hình như tôi mới là người hèn mọn ở đây.】
【Kiếp trước giết người sao,mà kiếp này lại đi chinh phục người khác.】
Tôi không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.Âm thanh trong phòng lập tức ngừng lại.Khương Ninh quay đầu nhìn thấy tôi, mặt đỏ bừng, lúng túng nói:
“Tôi… tôi không phải đang nói giúp cô đâu!”
“Đừng có mà đắc ý!”
Giọng nói yếu dần:
“Mấy chuyện đó đều là hiểu lầm, tổng giám đốc Kỳ và tôi không có gì cả.”
Hiểu lầm gì chứ? Người hiểu lầm là cô. Thấy tôi không tin, cô ấy quay lại nói với Kỳ Hạ đang đứng sững ra:
“Tổng giám đốc Kỳ, anh giải thích đi!”
“Giải thích rằng tất cả đều là hiểu lầm!”
Ánh mắt của Kỳ Hạ chậm rãi dừng lại trên người tôi, ngập ngừng hồi lâu mới thốt ra được vài chữ:
“Ừm, là hiểu lầm.”
Không phải chứ, nam chính, anh đừng từ bỏ giải thích dễ dàng thế chứ?Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đầy vẻ hài lòng như của một bà mẹ già:
“Hiểu lầm được hóa giải là tốt rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi không làm phiền nữa.”
Thậm chí khi đi ngang qua tôi, cô ấy còn vỗ vai, làm động tác cổ vũ.Nữ chính ơi, cô cũng đừng tin bản thân mình hoàn toàn thế chứ!
Thế giới của chúng ta hình như sắp sụp đổ rồi.
31
Tôi và Kỳ Hạ ngồi đối diện nhau trong văn phòng, không nói lời nào.Nhưng rất nhanh tôi nhận ra đây là một cơ hội tốt để bị sa thải.
Tôi lập tức làm đỏ mắt, người bắt đầu hơi loạng choạng. Cả người Kỳ Hạ khựng lại.Tôi quay đầu đi, nước mắt lặng lẽ lăn xuống:
“Tổng giám đốc Kỳ, anh sa thải tôi đi.”
“Tôi biết người anh thích thực ra là Khương Ninh.”
“Nhưng tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.”
“Mỗi ngày tôi đều đau lòng như bị dao cắt, không ngủ được.”
“Tôi ở lại đây, Khương Ninh cũng luôn hiểu lầm.”
“Anh sa thải tôi đi, tôi không đủ can đảm để tự mình rời đi.”
Ánh mắt của Kỳ Hạ thoáng dao động, lộ ra chút bối rối và xúc động.Nhưng cuối cùng anh ta chỉ quay mặt đi, nói:
“Được.”
“Hôm nay trước tiên đi cùng tôi tham dự bữa tiệc của Trần Nguyệt đã.”
Kỳ Hạ đúng là người tốt, tôi sắp nghỉ việc mà anh ta vẫn muốn cho tôi một bữa ăn ngon.
32
Từ trước đến giờ, Kỳ Hạ luôn không đụng một giọt rượu trong các bữa tiệc.Vậy mà hôm nay, anh ta lại uống hết ly này đến ly khác.
Cả bàn tiệc im phăng phắc, không một ai dám hé răng. Người phụ trách của công ty Trần Nguyệt lén kéo tôi qua hỏi:
“Tổng giám đốc Kỳ không hài lòng về lần hợp tác này à?”
Tôi lắc đầu:
“Không phải đâu, là tâm trạng anh ấy không tốt.”
Anh ta ghé sát lại, vẻ mặt đầy bí ẩn:
“Hai người cãi nhau à?”
Câu hỏi làm tôi sững người, vội xua tay:
“Hiểu lầm rồi, tôi với tổng giám đốc Kỳ trong sạch, anh ấy thích người khác.”
Người phụ trách cười đầy ẩn ý:
“Trong sạch gì chứ? Ánh mắt anh ấy nhìn cô không hề trong sạch chút nào.”
“Tôi còn nhớ lần trước, năm ngoái tôi dẫn người đến ăn tối với tổng giám đốc Kỳ, có một nhân viên không biết điều, nhất quyết ép cô uống rượu khi anh ấy ra ngoài nghe điện thoại.”
“Tôi chưa từng thấy tổng giám đốc Kỳ nổi giận như vậy.”
“May mà anh ấy chỉ dùng ly đập vào đầu người đó, chứ không phải chai rượu.”
Những ký ức bất ngờ ùa về.Tôi đột nhiên nhớ lại vẻ mặt giận dữ, lạnh lùng của Kỳ Hạ.Ánh mắt anh đầy bóng tối, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười:
“Anh là cái thá gì? Cũng xứng để người của tôi kính rượu anh sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChiếc ly đập thẳng vào trán người kia.Máu chảy xuống mắt anh ta, che mờ tầm nhìn.Nhưng anh ta không dám lau, cũng không dám kêu đau.
Dù vậy, sự hung dữ trên mặt Kỳ Hạ vẫn không hề giảm đi chút nào.Sợ anh làm quá, tôi kéo nhẹ ống tay áo anh, muốn anh dừng lại.
Anh chẳng có phản ứng gì.Tôi bèn nhéo nhẹ vạt áo của anh, nhỏ giọng nói:
“Kỳ Hạ, anh như vậy, tôi sợ.”
Kỳ Hạ khựng lại, cả người như tuyết tan trong gió xuân, sự tức giận cũng lập tức tiêu tan.Anh nói:
“Được.”
“Đừng sợ.”
33
Nhớ lại chuyện cũ, tôi bỗng nhiên muốn uống vài ly với Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ!Sau này, trong thế giới của các anh chị nhân vật chính, tôi, một nhân vật phụ, sẽ không can dự nữa.
Cuối cùng cảm ơn anh, vì đã cho tôi rất nhiều tiền. Thật sự rất, rất nhiều tiền!
Kết quả bữa tiệc kết thúc.Anh tỉnh táo hoàn toàn. Còn tôi, say không biết trời đất là gì.
Tôi ngồi bên lề đường khóc đến mức mắt đẫm lệ mờ mịt. Không vì gì cả, chỉ là tôi uống say sẽ khóc thôi.
Kỳ Hạ luống cuống dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của tôi, giọng khàn khàn hỏi:
“Giang Ninh, cô thực sự yêu tôi nhiều đến vậy sao?”
Đầu óc tôi mơ màng, chẳng kịp phản ứng, chỉ nhìn anh, lặng lẽ rơi nước mắt.Không gian xung quanh im ắng, dưới ánh đèn mờ nhạt, khóe mắt Kỳ Hạ ửng đỏ.
Đôi mắt đen nhánh như mực của anh nhìn tôi chăm chú.Trong đó, cảm xúc tối tăm cuộn trào một cách lặng lẽ.
Đầu ngón tay anh mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng lướt trên gò má tôi,không biết đã qua bao lâu, tôi nghe anh khẽ nói:
“Giang Ninh, đừng khóc nữa, được không?”
“Tôi sẽ không chinh phục Khương Ninh nữa.”
“Đừng khóc.”
Còn tôi chỉ cảm thấy bàn tay anh rộng lớn, lạnh buốt, áp lên gò má nóng rực của tôi thật dễ chịu.Tôi áp mặt vào tay anh, không nhúc nhích.
Trong tiết trời cuối thu, giọng nói của anh bị gió cuốn đi, nghe mơ hồ không rõ.Vì vậy, anh lặp lại một lần nữa:
“Giang Ninh, tôi sẽ không chinh phục Khương Ninh nữa.”
“Thế nên, đừng khóc nữa.”
34
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường.Ngồi dậy nhúc nhích một lúc, cơ thể tôi phát ra một âm thanh “rắc” chói tai.
Haha, chưa chết.
Tôi mặt không cảm xúc kéo chăn trùm kín mặt.Thôi cứ thế này mà chết luôn đi cho rồi.
Tôi đã có năng lực đọc suy nghĩ, việc sống lại thêm lần nữa cũng không có gì là lạ, phải không?
Có lẽ vì nằm trong chăn quá ngột ngạt, mặt tôi nóng như lửa đốt.Được, giỏi thì làm tôi nóng đến chết đi.
Hai phút sau.
Khoan đã,tôi sực nhớ ra tiền của tôi còn chưa xài hết!
Tôi không thể chết được!
Lấy điện thoại ra xem, thấy 30 cuộc gọi nhỡ từ Kỳ Hạ và một tin nhắn:
【Tôi đang đợi cô dưới lầu.】
Tin nhắn được gửi từ bốn tiếng trước.Tôi giật mình tự lẩm bẩm:
“Thôi chết luôn đi cho xong”
35
Kỳ Hạ dường như thực sự không định chinh phục Khương Ninh nữa.Anh dựa vào chiếc Maybach màu đen, dáng người cao lớn, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc.
Dù đã đợi hơn bốn tiếng, trong ánh mắt anh không hề có vẻ sốt ruột.Lá bạch quả vàng óng rơi rụng xung quanh, đậu nhẹ lên vai anh.
Nhưng anh không hề để ý, chỉ đứng đó, không biết đang nghĩ gì, khóe môi thoáng nét cười mờ nhạt.Điếu thuốc trên tay sắp cháy hết, anh cũng chẳng buồn để tâm.
Kỳ Hạ, nếu anh từ bỏ nhiệm vụ, hình phạt của anh sẽ là gì?
36
Tôi gọi anh:
“Kỳ Hạ.”
Anh đột ngột ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi càng rõ rệt hơn:
“Tỉnh rồi à?”
Tôi gật đầu, nhanh chóng nói trước:
“Hôm qua uống nhiều quá.”
“Tôi là kiểu người, hễ uống nhiều là sẽ khóc.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.