“Cô là viên ngọc quý của cha mình, được nâng niu trong lòng bàn tay, sống trong tháp ngà chẳng hiểu gì về thế giới này. Cô tưởng rằng chỉ cần có tình yêu là đủ sao?”
Anh ta cười mỗi lúc một điên loạn, cúi đầu, vai run lên vì cười lớn.
“Tiểu thư cao quý như cô, chỉ vì cô thích tôi mà tôi mới có giá trị trong mắt người khác.”
“Chính vì cô thích tôi, tôi mới được người ta xem trọng, mới nhận được tài nguyên.”
“Tất cả đều nhờ cô thích tôi. Tạ Sở mới có giá trị.”
“Những gì gọi là coi trọng, những gì gọi là bồi dưỡng, tất cả chỉ là trò cười.”
Anh ta ngẩng đầu, mái tóc lòa xòa che đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy sự chế nhạo và bất mãn.
“Đường Lật, cô chưa bao giờ hiểu tôi, cũng chưa từng yêu con người thật của tôi. Cô chỉ thích Tạ Sở mà tôi đã cố diễn trước mặt cô.”
Bỗng nhiên, trong tay anh ta xuất hiện một ống tiêm.
Đầu kim sắc nhọn cắm thẳng vào cơ bắp cánh tay tôi, chất lỏng lạnh lẽo được tiêm vào gây cảm giác đau nhói.
Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực không thể chống lại anh ta.
Anh ta cúi mắt, vẻ điên cuồng và mất kiểm soát hiện rõ.
Trước khi mất ý thức, tôi nghe anh ta thì thầm bên tai:
“Cùng tôi xuống địa ngục đi. Muốn nghe bao nhiêu lời thú tội, tôi đều nói với cô.”
Không biết bao lâu trôi qua, khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước gợn sóng.
Dây trói trên tay chân đã được tháo, tôi ngồi bất lực trong xe, cả người rã rời.
Tạ Sở ngồi bên cạnh, gương mặt bình thản đến kỳ lạ.
Chiếc xe hướng mũi xuống, đang từ từ chìm vào nước.
Nước lạnh len qua khe cửa, nhanh chóng dâng lên và ngập cả mu bàn chân tôi.
Hoảng hốt, tôi cố gắng mở cửa xe, nhưng phát hiện nó đã bị khóa chặt.
Chiếc xe chìm nhanh, nước đã che lấp gần hết kính chắn gió.
Tạ Sở vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khẽ cười với tôi:
“Dù không còn gì, ít nhất cô vẫn ở bên tôi.”
Nói xong, anh ta im lặng, ánh mắt thả trôi, nhìn vào làn nước đang tràn vào xe.
Nước dâng mỗi lúc một cao, không khí trong xe trở nên loãng, khiến tôi gần như nghẹt thở.
Tôi đập cửa xe, hét lên:
“Mở cửa ra!”
Tạ Sở không hề động đậy, mặt vô cảm.
“Tạ Sở!”
Tôi cố gắng hít thở, cảm giác như muốn lao tới bóp cổ anh ta.
“Sao anh dám? Anh hại tôi thê thảm đến thế vẫn chưa đủ, giờ còn muốn lấy mạng tôi?”
Đôi mắt anh ta khẽ động.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nước ùa vào từ ghế sau.
Hai cửa sổ sau đã mở sẵn.
Tôi kích động nhưng không thể làm gì, toàn thân kiệt sức, không thể bò tới cửa sổ, mà có bò tới cũng không đủ sức bơi ra ngoài.
Nước lạnh xâm chiếm, nhanh chóng dâng ngập trong xe.
Tạ Sở lặng lẽ nhìn tôi, không làm gì cả.
Khi mực nước dâng lên quá mũi, tôi mới nhận ra anh ta đang chờ tôi. Chờ tôi cầu xin anh ta, cầu xin anh ta đưa tôi ra khỏi tình cảnh này.
Nhưng không kịp nữa rồi. Chiếc xe trượt sâu hơn xuống đáy hồ, nước lạnh ngắt nhấn chìm tôi hoàn toàn.
Hy vọng chỉ cách một cánh tay, nhưng tôi không thể với tới được.
Hàng loạt ký ức hỗn loạn ùa về trong đầu tôi.
Thế giới như ngừng lại, chỉ còn tiếng tim tôi đập dồn dập.
Chết ở đây thật sao? Không, tôi không cam lòng!
Tôi còn con trai, còn Hà Xuyên Đình đang chờ tôi!
Tôi vùng vẫy, cố gắng hết sức để bơi ra ngoài, nhưng cảm giác ngạt thở ập đến, trước mắt chỉ còn những đốm sáng trắng lấp lóe.
Ngay trước khi bị chết đuối, hình ảnh cuối cùng tôi thấy được là gương mặt của Hà Xuyên Đình.
22
Không phải ảo giác. Tôi thật sự nhìn thấy anh ấy!
23
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHà Xuyên Đình như một vị thần xuất hiện.
Được cứu ra khỏi nước, tôi lao vào vòng tay anh, òa khóc nức nở:
“Em… em tưởng mình sẽ chết ở đó!”
Tạ Sở cũng được kéo lên bờ, nằm thoi thóp.
Sau khi dỗ dành tôi, Hà Xuyên Đình bước tới, túm lấy anh ta, rồi không nói một lời, bắt đầu đánh.
Không ai dám ngăn cản, chỉ đứng nhìn.
Cho đến khi thấy Tạ Sở gần như bị đánh đến chết, một viên cảnh sát mới lên tiếng:
” Hà tiên sinh, bình tĩnh lại! Đừng làm điều trái pháp luật!”
Hà Xuyên Đình hất Tạ Sở xuống đất, rồi vẫn chưa hết giận, đá thêm một cú mạnh nữa:
“Sống đi, sống mà chịu tội!”
Anh quay người, bế tôi lên.
Tạ Sở nằm bất động trên bãi cỏ, ánh mắt mở to, máu từ mũi và miệng chảy ra, nhìn tôi chằm chằm.
Nhưng dường như anh ta không chỉ nhìn tôi, mà còn nhìn tất cả những gì anh ta từng có và giờ đã mất.
24
Tin tức Tạ Sở bị kết án được truyền đến vào mùa thu năm sau.
Với nhiều tội danh gộp lại, anh ta bị tuyên án 20 năm tù giam.
Trước khi anh ta vào tù, tôi đã đến gặp anh ta một lần.
Cũng như bao phạm nhân khác, anh ta mặc bộ quần áo tù, đeo còng tay, tóc cắt ngắn, gương mặt gầy rộc, má hóp sâu.
Tôi hỏi anh ta:
“Anh có bao giờ hối hận không?”
Cổ họng anh ta nghẹn lại, nhìn tôi qua lớp kính, giọng nói trầm thấp:
“Hối hận.
“Nhưng tôi không còn đường để quay đầu nữa.
“Đường Lật, ban đầu… tôi chỉ muốn xứng đáng với cô.”
Nói nhiều cũng chẳng để làm gì.
Mùa thu năm đó, tôi và Hà Xuyên Đình tổ chức đám cưới.
Tiểu Bảo làm hoa đồng, nhưng lại nghịch ngợm giật hoa trên váy của một cô bé, làm cô bé khóc òa.
Nhìn thấy tình huống rắc rối, tiểu bảo luống cuống dỗ dành, hai tay không biết nên ôm hay vỗ, cuối cùng quay đầu cầu cứu cha.
Hà Xuyên Đình bật cười, bước tới ngồi xổm xuống, nắm tay bé dạy từng câu xin lỗi.
Một người bạn của anh đứng bên cạnh cảm thán:
“Cậu lấy vợ rồi như biến thành người khác. Trước kia đâu có tính tình thế này!”
Một người khác hùa theo:
“Không yêu thật thì sao được? Cả thế giới phụ nữ đều giống nhau, nhưng chị dâu chúng ta thì không.”
Họ cười phá lên như thể vừa phát hiện ra điều gì sâu sắc.
Hà Xuyên Đình không biết từ đâu lấy ra một chiếc búa đồ chơi bơm hơi.
Anh bước tới, gõ lên đầu từng người bạn:
“Mấy cậu liệu mà kiềm chế! Cô vợ khó khăn lắm tôi mới cưới được, nếu dọa cô ấy chạy mất, xem tôi xử mấy cậu thế nào!”
Mọi người cười đùa trêu chọc.
Trong lúc rảnh rỗi, Hà Xuyên Đình ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Thêm hai năm nữa, chúng ta có thể sinh thêm một cô công chúa.”
Tôi vòng tay qua cổ anh, ghé sát tai anh, nhẹ nhàng đáp:
“Xem anh thể hiện thế nào đã.”
Anh cười lớn, bế bổng tôi lên, khiến mọi người xung quanh ồ lên cổ vũ.
Tôi hạnh phúc vùi mặt vào ngực anh.
Cuộc đời từng vỡ nát của tôi, đã được Hà Xuyên Đình từng chút một ghép lại bằng sự tin tưởng và tình yêu.
Năm thứ năm sau khi kết hôn, tôi nhận được hai tin tức.
Một là cha tôi đã cải tạo tốt trong tù và được giảm án, nhiều nhất nửa năm nữa sẽ được thả về nhà.
Hai là tin tức về cái chết của Tạ Sở.
Di vật của anh ta được gửi đến tay tôi, là một tấm ảnh cũ.
Trong ảnh, hai khuôn mặt non nớt tựa vào nhau, sự ngọt ngào gần như tràn ra khỏi bức hình.
Mặt sau tấm ảnh, những dòng chữ đã phai màu viết: “Đường Lật yêu Tạ Sở.”
Bên dưới, bằng nét chữ mới hơn, có dòng chữ khác: “Tạ Sở yêu Đường Lật.”
Cuối cùng, anh ta viết thêm ba chữ: “Xin lỗi.”
Tôi đốt tấm ảnh đó.
Cùng với những tro tàn, hận thù và nỗi bất cam đè nặng trong lòng tôi suốt bao năm cũng dần tan biến.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, nhưng cũng không còn hận anh ta nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.