Ngoại truyện: Hà Xuyên Đình
Đường Lật đã “chết” trước mặt anh không chỉ một lần.
Lần đầu tiên là tại một hộp đêm đầy rượu và ánh đèn màu.
Cô giống như chú thỏ nhỏ yếu ớt bị săn đuổi, hoảng loạn xông vào phòng riêng của anh.
Áo quần xộc xệch, ánh mắt đầy hoang mang, hai má đỏ bừng không bình thường.
Cánh cửa vừa đóng lại, bên ngoài có tiếng gõ cửa:
“Thưa ông, phục vụ trái cây đây.”
Cô co ro ở góc cửa, run rẩy cầu xin anh:
“Xin đừng mở cửa, tôi cầu xin anh… xin anh cứu tôi.”
Anh xoa trán đau nhức, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang run rẩy, tuyệt vọng.
Nhiều năm lăn lộn trên thương trường, anh không lạ gì những chiêu trò dâng hiến kiểu này.
Có thể đây là kế hoạch của ai đó, cũng có thể cô thực sự là một người phụ nữ đáng thương gặp số phận bi thảm.
Nhưng sự khó chịu trong người khiến anh không có chút lòng trắc ẩn nào.
Tiếng gõ cửa bên ngoài như kim châm vào đầu anh.
Anh nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh:
“Ra ngoài.”
Cô rơi nước mắt:
“Chỉ cần cho tôi trốn một lúc, chỉ một lúc thôi được không?”
Bên ngoài vẫn gõ cửa:
” Hà tiên sinh?”
Cơn đau đầu khiến anh không muốn nói thêm lời nào. Anh đứng dậy, bước ra mở cửa.
Ngoài cửa thực sự là một nhân viên phục vụ trái cây, nhưng trong bóng tối còn có vài gã đàn ông cao to đứng ẩn.
Anh vừa bước ra chưa lâu, phía sau phòng riêng vang lên tiếng thét tuyệt vọng.
Hà Xuyên Đình không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
Ở mỗi góc của thế giới, ngày nào chẳng có những câu chuyện đáng thương diễn ra.
Anh không phải cứu thế chủ.
Lái xe đến đón anh, từ cửa sau hộp đêm, xe cần rẽ một góc để ra đường lớn.
Khi xe đến chỗ rẽ, một bóng người rơi từ trên cao xuống, nặng nề đập xuống đất.
Tài xế vội phanh gấp, hốt hoảng thốt lên:
“Có người nhảy lầu!”
Người phụ nữ rơi xuống đất như một con búp bê rách nát, máu tươi tràn ra từ cơ thể, cô vẫn còn co giật.
Đôi mắt xinh đẹp trợn lớn, phủ đầy sự tuyệt vọng.
Trong đầu anh trống rỗng vài giây, ánh mắt dõi theo nơi cô rơi xuống.
Từ cửa sổ một căn phòng trong hộp đêm, cánh cửa vẫn mở, có bóng người đang hốt hoảng né tránh.
Người phụ nữ ấy chết rồi.
Sau khi báo cảnh sát, mọi thủ tục xử lý chẳng còn liên quan gì đến anh.
Hai ngày sau, trong giấc mơ của anh vẫn hiện lên đôi mắt tuyệt vọng nhưng xinh đẹp ấy.
Ngày thứ ba, anh mất tập trung và gặp một tai nạn xe hơi kinh hoàng.
Không ngờ khi mở mắt ra, anh lại trở về buổi tối người phụ nữ ấy nhảy lầu.
Vẫn trong căn phòng riêng, anh xoa trán đang nhức nhối.
Điện thoại hiển thị thời gian và ngày tháng ba ngày trước.
Những chuyện đã xảy ra giống như giấc mơ anh vừa chợp mắt.
Cơn đau từ tai nạn xe vẫn còn in sâu trong cơ thể.
Hà Xuyên Đình đưa ra quyết định: rời khỏi căn phòng này sớm hơn.
Khi Hà Xuyên Đình vừa bước ra khỏi phòng, một người phụ nữ với vẻ mặt hoảng sợ đã lướt qua vai anh, chạy biến mất khỏi tầm mắt.
Anh dừng bước, ngoái đầu nhìn bóng dáng cô ta dần biến mất.
Hà Xuyên Đình gọi tài xế đến đón. Ban đầu, anh định để tài xế chờ ở cửa chính, nhưng khi gọi điện, tài xế nói rằng mình đã đợi sẵn ở cửa sau.
Thôi vậy, có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nhưng rồi, tại đúng nơi đó, cùng một sự kiện lặp lại.
Người phụ nữ giống như cánh diều bị đứt dây, rơi từ tầng sáu xuống, đập mạnh trước xe của anh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHà Xuyên Đình thất thần bước xuống xe, nhìn thi thể bất động của cô.
“Mẹ kiếp.” Anh lẩm bẩm không tin nổi, “Đây là ma quỷ sao?”
Giống như trong giấc mơ, anh báo cảnh sát và rời đi sau khi xác nhận sự việc không liên quan đến mình.
Hai ngày tiếp theo, anh sống cực kỳ cẩn thận, đến mức ngày thứ ba không dám tự lái xe ra đường.
Nhưng trời không chiều lòng người, anh lại chết trong một tai nạn vô lý.
Lần nữa tỉnh dậy, anh lại thấy mình trong căn phòng riêng quen thuộc.
Hà Xuyên Đình véo mạnh tay mình, xác nhận đây không phải mơ.
Lập tức, anh đứng dậy chạy ra ngoài, lại chạm mặt người phụ nữ hoảng loạn đang chạy qua hành lang.
Lần này, anh không gọi tài xế, cũng không định đi cửa sau.
Anh đi thẳng qua cửa chính, và ngay sau đó, phía sau vang lên tiếng nặng nề của vật rơi xuống đất.
Những người đứng ở cửa hét lên hoảng sợ, đám đông tán loạn.
Anh cứng đờ quay đầu lại, thấy khung cảnh quen thuộc: người phụ nữ ấy lại rơi xuống đất.
Cũng như trước, anh báo cảnh sát, nhưng lần này ở lại lâu hơn để nghe thêm thông tin từ họ.
Cô gái đã chết tên là Đường Lật, còn rất trẻ.
Hà Xuyên Đình không còn tâm trí quan tâm thêm về cô. Điều anh biết rõ là trong vài ngày tới, anh rất có thể sẽ chết một lần nữa.
Và quả nhiên, hai ngày sau, anh ngã chết trong bồn tắm nhà mình.
Lại tỉnh dậy, vẫn là căn phòng đó, thời điểm đó.
Anh gần như phát điên. Ai mà chịu nổi khi phải chứng kiến một người liên tục chết trước mặt mình, rồi chính mình cũng lặp lại cái chết không rõ lý do?
Hà Xuyên Đình lao ra khỏi phòng, chắn đường người phụ nữ đang hoảng sợ bỏ chạy.
Anh nắm lấy cánh tay cô, nghiến răng rít lên:
“Cô mẹ nó đừng chạy nữa!”
Đường Lật nước mắt lưng tròng, sợ hãi nhìn anh đầy ngơ ngác.
Lần đầu tiên trong đời, Hà Xuyên Đình xen vào chuyện người khác, xử lý đám người truy đuổi cô và cứu cô thoát nạn.
Anh đưa cô về nhà, dặn cô:
“Cái giá cho việc cứu cô là một tuần. Trong một tuần, không được rời khỏi căn nhà này.”
Ban đầu, ánh mắt Đường Lật nhìn anh đầy cảnh giác. Nhưng qua hai ba ngày, cô nhận ra không có nguy hiểm nên dần thả lỏng.
Hà Xuyên Đình cho người điều tra thông tin của cô. Chỉ vài giờ sau, một hồ sơ cá nhân chi tiết được đặt trước mặt anh.
Một thiên kim sa cơ?
Anh nhếch môi cười, xác nhận rằng cô không gây nguy hiểm gì cho mình, rồi quẳng tập hồ sơ vào góc.
Suốt tuần đó, anh sống cực kỳ cẩn thận, đến mức hạn chế ngay cả thời gian trong nhà tắm
Và rồi anh sống sót đến ngày thứ bảy, không hề hấn gì.
Hà Xuyên Đình thở phào, tâm trạng đầy phức tạp. Có vẻ như chỉ cần cô không chết, anh cũng sẽ không phải chịu kết cục thảm khốc.
Nhưng anh đã quá chủ quan.
Nửa tháng sau khi thả Đường Lật đi, anh lại chết trong một tai nạn bất ngờ.
Và lần nữa, anh tỉnh lại.
Lần này, Hà Xuyên Đình chắc chắn rằng mình đã rơi vào vòng lặp. Nguyên nhân rõ ràng có liên quan đến cô gái tên Đường Lật này.
Anh không hiểu nổi: đã cứu cô rồi, tại sao mình vẫn chết?
Chỉ có một khả năng: Đường Lật chết trước anh.
Lần này, anh làm triệt để hơn.
Anh cho bắt hết những kẻ truy đuổi cô, đưa họ vào tù và dặn dò cảnh sát “chăm sóc kỹ”, đảm bảo không ai có thể ra ngoài trong vài năm tới.
Sau đó, anh đưa Đường Lật về nhà và canh giữ cô.
Nhưng cô là người sống, không thể mãi nhốt trong nhà.
Sau khi thả cô đi, anh cho người âm thầm theo dõi.
Gần nửa tháng, cuối cùng anh cũng nhận ra điều bất thường ở cô gái này.
Vào một ngày nắng đẹp, Đường Lật chết lần nữa, lần này là trong một vụ đâm xe tự sát, cùng ngồi trên xe với tổng giám đốc của Trung Đằng, Tạ Sở.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.