Kiếp trước, Hà Viễn vì muốn cưới công chúa mà chính tay hắn đã hạ độc giết chết ta, thê tử của hắn.
Kiếp này, ta trọng sinh, nhưng lại mang thân phận nam nhi. Ta đã tranh trước hắn một bước, thi đỗ Trạng nguyên.
Công chúa vừa gặp đã đem lòng si mê, quyết ý gả cho ta.
Ngày đại hôn, Hà Viễn mắt đỏ hoe, kéo lấy ta, khẩn thiết nói: “Đừng cưới nàng ta, hãy về với ta được không?”
Ta cười lạnh lùng: “Thật to gan, dám đùa cợt với quan trên! Người đâu, lôi hắn xuống, đánh hai mươi trượng!”
1.
Ta vừa mở mắt, liền nghe thấy tiếng tiểu tư: “Thiếu gia, ngài tỉnh rồi ạ?!”
Sao trong phòng ta lại có nam nhân?
Phụ thân ghét nhất là chuyện nữ nhân không giữ tiết hạnh, ta co người lại, run rẩy vì sợ.
Ai ngờ phụ thân bước vào, lại ân cần hỏi: “Tam Lang làm sao vậy? Có phải tên nô tài hèn mọn này làm phiền con không?”
“Tam Lang thân thể vốn yếu nhược, lại vừa trải qua một trận bệnh nặng, bảo chúng hầu hạ cho tốt, ai ngờ lại khiến con sợ hãi đến mê man, giữ lại chúng có ích gì nữa! Lôi hắn xuống đánh chết cho ta!”
Nhìn thấy phụ thân quen thuộc mà cũng thật xa lạ trước mắt, ta chợt hiểu ra điều gì đó, đưa tay chạm vào ngực.
— Bằng phẳng.
Ta đã được trọng sinh.
Nhưng lần này là dưới thân phận nam nhi.
Kiếp trước, phụ thân không sinh được con trai, đối với mấy tỷ muội chúng ta, ông ta căm ghét đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi ta xuất giá, bị nhà họ Hà hành hạ đến chết, ông ta cũng chẳng thèm đoái hoài, chỉ nói rằng ta số mệnh không tốt.
Giờ đây, ta đã trở thành Tam Lang, ông ta lại mang bộ mặt này, ta chỉ ốm một trận thôi mà ông ta đã muốn giết người để tế trời!
Tế mạng của ông ta đi, có khi ta khỏi bệnh nhanh hơn!
Ta yếu ớt nói: “Phụ thân, xin đừng vội đánh mắng Lai Phúc. Căn bệnh này của con, vốn chẳng phải bình thường.”
“Sao con nói vậy?”
“Tối qua, tổ tiên hiện về trong giấc mộng, trách mắng phụ thân vì cúng tế không thành tâm, nên mới giáng tội xuống con. Muốn con khỏi bệnh, phụ thân cần phải tắm rửa, trai giới bảy ngày mới được.”
Phụ thân thương xót ra mặt: “Ta sẽ lập tức đi xin lỗi tổ tiên.”
“Không một hạt cơm, hạt nước nào được vào miệng trong thời gian trai giới.”
“Con là cốt nhục của ta, chỉ cần con bình an vô sự, đừng nói là trai giới, cho dù bảo ta vào nước sôi lửa bỏng cũng không ngại!”
Phụ thân thực sự xin nghỉ, vào từ đường quỳ suốt bảy ngày bảy đêm.
Mỗi khi mẫu thân và các thiếp của ông đến dâng cơm, cháo, ta liền yếu ớt lăn ra ngất, khiến ông thật sự nhịn đói đủ bảy ngày.
Đến lúc đó, ta mới biết kiếp này mình mang một cái tên mới: Tu Hạc.
Cố Tu Hạc.
Cái tên được viết ở vị trí chính giữa trên gia phả.
Tổ mẫu nói đây là cái tên mà tổ phụ và phụ thân đã tra cứu sách vở suốt nửa tháng, rồi còn sai người mang đến Khâm Thiên Giám để tính toán mới chọn ra được.
2.
Thân thể ta ngày một tốt lên, nhưng mẫu thân không giao cho ta bất cứ công việc gì.
Ta không cần phải ở nhà dệt vải, cũng không giống như sau khi gả đi, bị mẹ chồng sai khiến làm việc như hạ nhân. Đây có lẽ là những ngày tháng nhàn nhã nhất trong cả hai kiếp của ta.
Một hôm, ta đang dạo quanh hoa viên thì gặp đường ca Cố Tu Manh.
Giữa ban ngày ban mặt, hắn đang trêu ghẹo một tiểu nha hoàn, chính là nha hoàn thân cận của ta, Tiểu Hà!
Kiếp trước, Cố Tu Manh ép buộc Tiểu Hà, khiến nàng ấy phải nhảy xuống giếng tự vẫn.
Ta tìm đến mẫu thân khóc lóc, bà chỉ thở dài: “Phụ thân con có ý định nhận hắn làm con nghĩa tử, sau này con xuất giá rồi, vẫn phải dựa vào người huynh này. Chỉ là một nha hoàn thôi, bỏ qua đi.”
Nhưng sao có thể bỏ qua được? Ta tiến đến, tát hắn một cái.
Cố Tu Manh không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi thấp, che mặt rồi khúm núm hỏi: “Đệ đệ, sao lại đánh ta?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa chợt bừng tỉnh.
Ta bây giờ đã là nam nhân! Ta có thể hành động cực đoan hơn!
Thế là ta tung chân đá mạnh vào Cố Tu Manh: “Gan ngươi thật lớn, dám trêu ghẹo nha hoàn trong phủ! Nếu không biết giữ lấy thân, thì cắt bỏ đi cho xong!”
Đúng lúc đó, phụ thân từ triều đình trở về, đi ngang qua.
Cố Tu Manh ôm lấy hạ thân, khóc rống lên: “Thúc thúc, đệ ấy đá vào mệnh căn của con!”
Ta lập tức giả vờ ngất xỉu: “Ngươi… ngươi vu khống trắng trợn…”
Phụ thân đau lòng, vỗ về trước ngực ta: “Con ngoan đừng giận! Đừng giận! Có chuyện gì thì từ từ nói.”
“Huynh ấy trêu ghẹo nha hoàn!”
Cố Tu Manh kêu gào thảm thiết: “Chỉ là một nha hoàn, có đáng để làm lớn chuyện như vậy không?!”
Phụ thân quở trách nhẹ nhàng: “Dù sao cũng nha hoàn của Tu Hạc, ngươi cũng không nên làm vậy.”
Sau đó, ông ta quay lại khuyên nhủ ta, “Chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi mà…”
Trong lòng ta như có sợi dây bị kéo căng đến đứt đoạn.
Chỉ là một nữ nhân.
Cho nên, nhảy xuống giếng cũng không sao.
Bị nhà chồng đánh chết cũng không sao.
Nữ nhân thì đều thấp hèn.
Chỉ có nam nhân mới đáng giá, đúng không?!
Được thôi, được thôi!
Nếu vậy, ta sẽ dùng nam nhân để diệt nam nhân!
“Đường huynh không chỉ cưỡng ép nha hoàn của con, mà còn nói con thân thể yếu ớt, sớm muộn gì cũng chết yểu, hầu phủ này rồi cũng thuộc về hắn, bảo con nên biết thời biết thế mà sống.”
Cố Tu Manh kinh hãi: “Ta nói câu đó bao giờ?!”
Nhưng cái tát của ta đã nhanh chóng đáp xuống mặt hắn.
Phụ thân run rẩy vì giận: “Ta thương xót cha ngươi mất sớm, coi ngươi như con ruột, vậy mà ngươi lại có lòng dạ độc ác thế này, nguyền rủa đệ đệ của ngươi chết sớm! Ngươi thật thâm độc!”
Chuyện này quả nhiên trở thành chuyện lớn, phụ thân ta quyết định cắt đứt quan hệ với Cố Tu Manh, không qua lại nữa.
Tổ mẫu muốn đứng ra hòa giải, nhưng ta liên tục ho khan, mẫu thân lại khóc lóc kêu trời, nói rằng bệnh của ta là do Cố Tu Manh dùng tà thuật hãm hại.
Mặc dù tà thuật không tìm ra, nhưng ta lại phát hiện ra hắn đã trộm cắp từ nhà kho của gia tộc nhiều năm nay.
Phụ thân đã đòi lại tiền, và đuổi Cố Tu Manh ra khỏi phủ, không ngớt lời khen ta thông minh, xuất chúng.
“Vẫn là Tu Hạc biết suy nghĩ sâu xa, nếu không thì đã bị kẻ súc sinh kia lừa gạt rồi.”
Ông ta lập tức viết sớ, thỉnh cầu hoàng đế ban chỉ, lập ta làm thế tử, cắt đứt mọi toan tính của kẻ khác.
Thế là, nữ nhi nhà họ Cố, kiếp trước kẻ ai cũng có thể chà đạp, nay đã trở thành Cố Tiểu Hầu gia.
3
Đêm hôm đó, có người chui vào chăn của ta.
Ta kinh hãi hét lên, nhưng miệng đã bị bịt lại: “Tiểu hầu gia, xin ngài đừng kêu, nếu ngài nổi giận, ta… ta…”
Đó là giọng của Tiểu Hà!
Ta thắp nến, nàng đã cởi hết, chỉ còn lại mỗi chiếc yếm, ôm ngực run rẩy.
Dù chúng ta không có gì chưa từng nhìn thấy nhau, nhưng ta vẫn chính trực quay mặt đi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Phu nhân bảo ta đến hầu hạ công tử.”
“Ta không cần ngươi hầu hạ.”
Tiểu Hà khóc thảm thiết hơn: “Ta… ta đã làm sai điều gì, công tử cứ nói ra, ta sẽ sửa… đừng đuổi ta đi.”
Những nha hoàn được gửi đến làm thông phòng, nếu bị chủ nhân chê bai, sau này ở trong đám hạ nhân cũng chẳng thể ngẩng cao đầu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.