Phụ hoàng muốn chỉ định một người trong số bá quan trẻ tuổi hiện nay làm vị hôn phu cho ta. Và người đó chính là Lục tướng quân.
Ta giả trang thành nam nhi, tiến vào quân doanh để dò xét vị hôn phu tương lai.
Sau ba tháng tiếp xúc, ta đã phải lòng thiếu niên đầy khí chất này.
Sau khi tìm đại một cái cớ để rời đi, ta trở lại với thân phận công chúa cao quý, đợi Lục tiểu tướng quân đến đón.
Nhưng đến ngày phụ hoàng hạ chỉ, tiểu tướng quân lại nói rằng, chàng là đoạn tụ, thích nam nhân.
1
“Gia tộc nhà họ Lục qua nhiều thế hệ trung thành, nhi tử nhà họ Lục chính trực lương thiện, chắc chắn là mối lương duyên tốt nhất cho Bàn Bàn của chúng ta.”
Phụ hoàng ta vuốt râu, không ngừng nói về những ưu điểm của Lục Kỳ An.
Chàng dũng mãnh thiện chiến, văn võ song toàn, tuấn tú vô song…
Ây da, ngày nào người cũng nhắc đến những điều này, khiến tai ta dường như muốn chai lì luôn rồi.
Thật sự không thể nhịn được nữa, ta mới cất tiếng hỏi điều băn khoăn trong lòng:
“Phụ hoàng, vì sao người nhất định chọn Lục Kỳ An làm phò mã của con?”
“Bàn Bàn quên rồi sao, thuở nhỏ con và Lục Kỳ An thường chơi đùa cùng nhau…”
Phụ hoàng dường như lạc vào dòng ký ức.
Thì ra, phụ hoàng cùng phụ thân của Lục Kỳ An từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, cái tên Lục Kỳ An cũng là do phụ hoàng ban cho.
Sau khi ta ra đời, phụ hoàng đã muốn định thân cho ta với Lục Kỳ An. Nhưng nhờ Lục lão tướng quân và mẫu hậu khuyên ngăn rằng chúng ta còn quá nhỏ để bàn chuyện đính ước nên phụ hoàng mới từ bỏ ý định đó.
“Mười năm trước, trong trận chiến ấy, Lục lão tướng quân đã thay trẫm đánh thắng, nhưng lại không toàn thây trở về. Gia tộc nhà họ Lục cũng lâm vào cảnh tử thương không ngớt, người sống sót chỉ còn lại vài người.”
“Lục lão tướng quân chỉ còn có một người nhi tử này, trẫm phải cho ông ấy một câu trả lời thỏa đáng.”
Vẻ mặt phụ hoàng lúc ấy vô cùng nghiêm túc và trầm tư.
Ta suy nghĩ một lúc, chống cằm nói:
“Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý gả. Nhưng trước tiên nhi thần muốn hiểu rõ về Lục Kỳ An là người như thế nào, không thể cứ mập mờ mà gả đi được.”
“Nhưng Lục Kỳ An hiện tại đang đóng quân tại biên cương, làm sao con có thể hiểu rõ hắn…”
Ta không nói gì, chỉ mỉm cười với phụ hoàng, nụ cười đầy vẻ tinh quái. Sắc mặt phụ hoàng lập tức thay đổi, nhìn ta với vẻ lo âu:
“Bàn Bàn ngoan, con không định…”
2
Trước khi lên đường, phụ hoàng không ngừng dặn dò ta trong nước mắt.
“Bàn Bàn, thân thể con vốn yếu ớt, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Phải về sớm nhé…”
“Mẫu hậu con mà biết trẫm cho con đến quân doanh, chắc chắn sẽ giận trẫm, không thèm để ý đến trẫm nữa, phụ hoàng sẽ đau lòng lắm…”
Ta không còn cách nào khác, đành hứa đi hứa lại rằng sẽ sớm trở về kinh thành.
Lúc này Phụ hoàng mới miễn cưỡng buông ta ra, để ta lên đường.
Cứ như vậy, ta nữ giả nam trang, dưới sự bảo hộ của ám vệ, tiến đến quân doanh.
3
Cỗ xe lắc lư suốt nửa tháng, cuối cùng ta cũng đến nơi.
“Công chúa điện hạ, phía trước chính là quân doanh rồi…”
Ta loạng choạng bước xuống xe, gương mặt có phần tái nhợt nhưng vẫn không quên nhắc nhở thị vệ bên cạnh:
“Từ giờ trở đi, không được gọi ta là công chúa.”
“Vâng, công… tử!”
Lúc này ta mới hài lòng gật đầu.
Biên cương rộng lớn mà hoang vắng, đồng cỏ mênh mông lạnh lẽo. Dựa vào tín vật, ta và đoàn người được dẫn đến trướng của Lục tướng quân.
Nhìn những binh lính đen nhẻm, rắn rỏi trên đường đi, lòng ta dần nặng trĩu.
Trước khi vén màn bước vào trướng của Lục tướng quân, ta tự nhủ với bản thân. Người khỏe mạnh cũng có cái hay, thô một chút cũng có thể chấp nhận được…
Chỉ là, mong hắn đừng quá hôi.
Ta thực sự không chịu nổi cái mùi mồ hôi gay gắt, nồng nặc đó.
Vừa mới nghĩ miên man như vậy, ta liền nhìn thấy vị hôn phu của mình, Lục Kỳ An.
Hắn không phải là kẻ thô lỗ như ta tưởng tượng mà ngược lại, đúng như lời phụ hoàng nói, hắn tuấn mỹ khác thường, đẹp đẽ vô song.
Thiếu niên trong bộ quân phục, gọn gàng và hiên ngang. Mái tóc đen buộc cao, đôi mày kiếm sắc bén. Mắt sáng như sao, diện mạo như ngọc. Thực sự xứng đáng với từ “quang phong tịnh nguyệt.”
Chỉ là, người đã từng trải qua chốn máu tanh núi thây nên trong ánh mắt lộng lẫy của hắn vẫn toát ra sự sắc bén, khiến người ta không dám nhìn lâu.
“Bẩm tướng quân, người từ kinh thành đến, nói là tiểu công tử nhà Vương gia, đến quân doanh để rèn luyện.”
Lục Kỳ An cúi đầu, ngắm nghía miếng ngọc bội. Hồi lâu, hắn dời ánh mắt sang ta, nhưng cũng chỉ một thoáng rồi lại quay đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lý Chu, ngươi sắp xếp cho hắn chỗ ở bên quân doanh đi.”
Lý Chu nghe thấy Lục Kỳ An nói vậy thì khẽ sững người lại, rồi nhỏ giọng đáp:
“Tướng quân, vị này quá gầy và thấp, sẽ bị các huynh đệ chế giễu mất thôi.”
Người luyện võ, khí lực luôn dồi dào nên dù có cố ý nhỏ giọng lại nhưng ta cũng đều nghe thấy rõ ràng.
… Ta có nên cảm ơn hắn vì đã lo lắng cho ta không?
Lý Chu vừa dứt lời, Lục Kỳ An ngước mắt nhìn về phía ta.
Nửa tháng rong ruổi trên đường, ta đã tiều tụy hơn nhiều. Y phục nam nhân trên người ta trở nên rộng thùng thình, gương mặt nhỏ nhắn cũng vì cuộc hành trình xa xôi ngàn dặm đường mà hơi vàng vọt.
Quả thực trông có chút tàn tạ… và có hơi thảm hại.
Một lúc sau, hắn mới mở miệng:
“Vậy thì ở trong trướng của ta đi.”
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo và ấm áp, nghe rất êm tai. Nhưng sao ta lại cảm thấy trong giọng điệu của hắn có chút ghét bỏ nhỉ?
4
Đêm ở biên cương đến rất nhanh.
Lục Kỳ An ngồi trước án thư, dường như đang đọc binh thư. Ta ngồi bên mép giường, có phần rảnh rỗi vì không biết làm gì.
Sau khi ngáp lần thứ ba, Lục Kỳ An quay sang nhìn ta.
“Mệt thì ngủ trước đi.”
Vỏn vẹn bốn chữ ngắn gọn.
Ta hơi sững lại:
“Tướng quân, nhưng chỉ có một cái giường, làm sao ngủ?”
Lục Kỳ An khép lại binh thư, sau đó đi đến trước mặt ta, hắn bắt đầu tháo giáp, cởi y phục.
“Biên cương không như kinh thành, các tướng sĩ đều là vài người chung một giường.”
Chẳng bao lâu sau, trên người hắn chỉ còn lại chiếc áo lót mỏng màu trắng.
Nam nhân bước tới với đôi chân dài, chỉ cần vài bước đã đến cạnh giường chỗ ta ngồi. Ta nhìn một cái cũng không dám nhìn thêm, cứng đờ ngồi bên mép giường.
Thấy ta vẫn mặc y phục chỉnh tề, hắn chậm rãi nói:
“Nếu không muốn ngủ trên giường, thì có thể ngủ dưới đất.”
“Nguyện ý ngủ… trên giường.”
Ta từ từ đưa tay lên tháo đai lưng.
Người trước mặt cúi mắt, dưới ánh nến vàng mờ ảo, hàng mi dài như cánh quạ in bóng xuống, ánh mắt hắn truyền đến có phần khó hiểu.
“Ngươi rất không muốn ngủ cùng ta sao?”
Nghe lời này, mặt ta bỗng đỏ bừng lên.
“Không có.”
Chỉ là lần đầu cùng nam nhân chung giường, lại chỉ mặc áo lót…
Có lẽ người ta sẽ hơi cứng đờ thôi.
…
“Vương Bàn, người ngươi sao lại cứng đờ như khúc gỗ thế, không nhúc nhích gì cả.”
Ta có chút xấu hổ.
Xem ra không phải là “hơi” cứng nữa rồi~
“Tướng quân, chỉ là ta không quen…”
Lục Kỳ An dường như cũng không ngủ được nên bắt đầu hỏi han ta.
“Tại sao lại đến nơi biên cương này?”
“Ta… chỉ là tò mò.”
“Cuộc sống ở biên cương không như kinh thành, ngươi chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ.”
“Ừm…”
Nói chuyện một lúc, ta dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, ta nghe thấy bên tai vang lên tiếng hú dài thê lương.
Chớp mắt, ta liền nhảy bổ vào lòng Lục Kỳ An, mặt áp vào vai hắn, siết chặt lấy eo hắn.
“Tướng quân, có sói kêu!”
Lục Kỳ An cứng người lại một thoáng, rồi đẩy ta ra.
“Ở biên cương hoang vu như thế này thì sói kêu là chuyện bình thường mà…”
“… Không được ôm ta.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.