Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ MỐI NHÂN DUYÊN GIỮA CÔNG CHÚA VỚI ĐẠI TƯỚNG QUÂN Chương 2 Mối Nhân Duyên Giữa Công Chúa Với Đại Tướng Quân

Chương 2 Mối Nhân Duyên Giữa Công Chúa Với Đại Tướng Quân

4:30 chiều – 02/12/2024

Sói còn đáng sợ hơn người nhiều. Nỗi sợ đã lấn át lý trí, ta lại bám chặt lấy hắn. Tay quấn quanh cổ hắn, chân đặt lên người hắn, hận không thể chui cả vào lòng hắn mà trốn.

“Nhưng mà, tướng quân, thật đáng sợ!”

Hơi thở của người bên cạnh có vẻ nặng nề hơn.

Nhưng hắn không nói gì, cũng không đẩy ta ra.

5

Lục Kỳ An im lặng, cảm nhận bờ vai của mình đang bị một khối mềm mại ôm lấy, có chút cảm thán.

Người trông gầy yếu như vậy, hóa ra vẫn có chút thịt…

Dưới ánh trăng, gương mặt kia nhăn nhó, ngay cả khi ngủ cũng trông không yên lòng.

Vì đã rửa sạch bụi bẩn trên mặt, nên trông càng thanh tú và sạch sẽ. Không hiểu sao khi nhìn vào gương mặt ấy hắn lại cảm thấy có chút quen thuộc và dễ chịu.

Hắn sững người lại một chút, rồi quay mặt đi, một lúc sau mới mở miệng:

“Ngủ đi.”

Người kia không trả lời, có lẽ đã ngủ rồi. Chỉ là, dù ngủ nhưng vẫn không yên. Cái chân đang đặt trên người hắn cứ di chuyển loạn xạ, chạm đến một nơi không nên chạm.

Hắn khẽ hừ một tiếng, hít sâu một hơi. Sau một lúc, hắn mới kìm nén được hơi thở, nặng nề nhắm mắt lại.

Phải ngủ thôi.

6

Ta bị đánh thức bởi tiếng bước chân nặng nề. Trên đầu giường đặt một bộ quân phục và giáp trụ, chắc là dành cho ta. Ta thử mặc vào thì cảm thấy hơi rộng.

Khi Lục Kỳ An bước vào, ta đang loay hoay với chiếc thắt lưng. Bàn tay to lớn của hắn vòng qua eo ta, nhanh nhẹn buộc thắt lưng lại cho ta. Động tác đó như thể ta đang được hắn ôm trong lòng vậy.

Ta cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.

“… Đa tạ tướng quân.”

Lục Kỳ An nhìn ta một lúc, đột nhiên nói:

“Mặt sao đỏ thế này.”

Ta vội vàng giơ tay quạt gió:

“Vì… quá nóng thôi.”

“Nếu không có chuyện gì thì ra ngoài, dùng bữa sáng.”

Lục Kỳ An bước đi nhanh, đôi chân dài của hắn làm ta phải chạy theo. Trước khi ra khỏi trướng, ta kéo nhẹ vạt áo của hắn.

“Tướng quân, ta có thể không ăn chung trong trại được không?”

Biết rằng yêu cầu này không hợp lý nên giọng ta có chút thiếu tự tin.

Lời vừa dứt, ta đợi hồi lâu không có câu trả lời. Ta ngước mắt nhìn, liền thấy vẻ mặt u tối của Lục Kỳ An. Hàng mày hắn nhíu lại, đôi môi cũng mím chặt.

“Đây là quân doanh, không phải kinh thành. Trong quân doanh có quy củ riêng, chỉ cần đã vào đây, thì mọi người đều được đối xử như nhau. Nếu ngay cả điều này cũng không thể làm được thì ngươi cần gì phải đến đây, chi bằng về kinh thành sớm.”

Giọng hắn rất lạnh lùng.

Phụ hoàng và mẫu hậu trước giờ luôn yêu chiều ta nên từng ấy năm cuộc đời ta chưa bao giờ bị mắng. Ngay cả phu tử nghiêm khắc cũng chưa từng nói với ta những lời như vậy.

Nửa tháng đường dài đầy gian khổ, cộng thêm sự ấm ức khi bị mắng lúc này khiến ta thực sự muốn khóc.

Biết vậy, ta đã không đồng ý gả cho Lục Kỳ An rồi!

“Ta không phải không muốn tuân thủ, chỉ là ta không chịu được mùi mồ hôi, mũi ta sẽ rất khó chịu.”

Những người sống lâu trong quân doanh nên đương nhiên sẽ không ngửi thấy mùi đó, nhưng đối với ta, mùi đó thực sự quá nồng, mạnh mẽ tràn vào mũi đến mức khó lòng lờ đi được.

Trong trướng của Lục Kỳ An thì còn đỡ, nhưng chỉ vừa bước ra khỏi trướng của hắn, ta dường như đã ngửi thấy cái mùi nồng đậm đó.

Vừa chua vừa hăng, mang theo cả mùi ngột ngạt… Ở trong hoàn cảnh như thế, ta thật sự không thể ăn uống được.

Nói đến đây, mắt ta đã hơi ướt. Thấy ta như vậy, Lục Kỳ An thoáng ngạc nhiên. Hắn im lặng một lúc, khẽ hỏi:

“Thật sự khó ngửi đến vậy sao?”

Ta còn chưa kịp trả lời, đã cảm nhận được một cảm giác thô ráp trên khuôn mặt.

Hắn đang lau nước mắt nơi khóe mắt ta.

Bàn tay Lục Kỳ An trắng trẻo, cân đối, các đốt ngón tay rõ ràng. Vì luyện võ nhiều năm nên đầu ngón tay có một lớp chai mỏng.

Người trước mặt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ta, vô thức hạ giọng:

“Sao chỉ khẽ chạm vào đã đỏ mặt, còn mỏng manh hơn cả nữ nhân.”

Ta hơi chột dạ, bèn lảng sang chuyện khác:

“Ta từ nhỏ da dẻ mỏng manh…”

Không đúng, đây không phải trọng điểm!

“Ở lâu trong phòng thơm không cảm nhận được hương thơm, ở lâu trong phòng hôi không nhận ra mùi hôi. Tướng quân, thật sự rất khó ngửi….”

Nói xong, ta kéo tay áo Lục Kỳ An, dẫn hắn đến bên giường, sau đó lấy từ trong hành lý ra một chiếc khăn tay.

“Tướng quân, ngươi ngửi thử xem.”

Ánh mắt Lục Kỳ An thoáng tối lại, ánh nhìn dừng trên người ta một lát.

“Ừm, rất thơm.”

Một lúc sau, ta để Lục Kỳ An rời khỏi trướng để dùng bữa. Hắn cầm chiếc khăn tay, bước đi nhanh chóng ra ngoài, không chút do dự.

7

Chừng nửa khắc sau, Lục Kỳ An cầm mấy cái bánh hồ và màn thầu trở về.

Khi bước vào, sắc mặt hắn trông rất tệ. Hắn đặt hộp thức ăn xuống bàn, lạnh lùng thốt ra bốn chữ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Thối không chịu nổi.”

Ta nhướn mày, cầm lấy một cái bánh hồ mà ăn.

“Tướng quân, ta không lừa ngươi, đúng không!”

“Ừ, sau này ngươi cứ ăn trong trướng đi.”

Nói rồi, Lục Kỳ An đưa túi nước cho ta. Ta đang thấy hơi nghẹn liền cầm lấy mà uống ngay.

Thực ra, Lục Kỳ An cũng khá chu đáo, hơn nữa, vừa rồi hắn mắng ta là vì tưởng rằng ta muốn đặc quyền trong quân doanh.

Ta nghĩ, có lẽ ta vẫn sẽ phải gả cho hắn…

“Phải rồi, khăn tay của ngươi.”

Hắn đưa lại khăn tay cho ta.

Ta suy nghĩ một chút rồi bảo hắn giữ lấy. Dù sao, sau này hắn cũng sẽ là phò mã của ta…

Lục Kỳ An sững người một lát, rồi gật đầu, như vô tình hỏi:

“Khăn tay của ngươi, sao lại thơm như vậy?”

“Có lẽ vì là vật ta luôn mang bên mình.”

“Hình như rất ít nam nhân thích hương thơm.”

Ta khựng lại, vội vàng nói:

“Ta tuy là nam nhân, nhưng cực kỳ ghét mùi hôi, thích mùi hương thơm tho!”

Lục Kỳ An cúi đầu, ánh mắt lại dừng trên chiếc khăn tay giản dị.

“Trên này thêu quả vải ư?”

“Ừ, là hồng lệ chi, ngon nhất đó.”

Nói xong, ta thở dài, khẽ lẩm bẩm:

“Thật muốn ăn thạch vải quá…”

Ta bỗng nhiên mất cả khẩu vị, đặt chiếc bánh hồ khô khan đang ăn dở xuống.

Lục Kỳ An liền cầm lấy, từng miếng từng miếng ăn hết.

“Vậy là no rồi? Dạ dày nhỏ thế, giống hệt mèo con.”

Cách ăn của hắn không mấy lịch sự, nhưng với gương mặt tuấn tú ưu việt kia, lại mang theo một khí chất sắc bén khó tả.

Lục Kỳ An, quả thực là một người rất thanh cao.

8

Nửa tháng sau, ngày hội thao săn bắn trong quân doanh đã đến gần. Ta phấn khích đến mức không ngủ được, cứ bám lấy Lục Kỳ An mà hỏi đủ điều.

“Tướng quân, đi săn thường săn được những gì?”

“Tướng quân, ngày mai bắt đầu lúc nào vậy?”

Lục Kỳ An dường như không chịu nổi sự quấy rầy của ta nữa mà gằn giọng hăm dọa:

“Không ngủ thì sói sẽ tha ngươi đi đấy.”

Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút khó chịu vì bị quấy rầy.

Ta đành im lặng mà ngoan ngoãn nằm xuống.

Trong màn đêm, tiếng cười trầm thấp của Lục Kỳ An nghe rất rõ ràng.

Hắn cười ta sao?

“Ngủ đi.”

Một lúc sau, thấy ta vẫn không động đậy.

Hắn hỏi:

“Sao không ôm ta?”

Ta trả lời với vẻ buồn bã:

“Thôi bỏ qua đi…”

“Tại sao?”

“Tướng quân, cảm giác chúng ta thế này có chút kỳ lạ…”

Ban đầu, ta ôm hắn ngủ là vì sợ sói. Sau đó, là vì đêm ở biên cương rất lạnh, còn cơ thể Lục Kỳ An thì ấm áp. Ôm hắn giống như ôm một lò sưởi vậy.

Ôm mãi ôm mãi không hiểu sao… ta đã quen rồi.

Mặc dù Lục Kỳ An coi ta như một nam nhân. Nhưng, đâu có chuyện hai nam nhân ôm nhau ngủ vào ban đêm chứ?

Một lát sau, Lục Kỳ An chậm rãi nói từng chữ:

“Bằng hữu thì đương nhiên có thể như vậy.”

Nghe vậy, ta có chút ngờ vực.

“Thật sao?”

Trong bóng đêm mờ ảo, vài tia ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào, khiến gương mặt tuấn tú của hắn trở nên không rõ ràng, nhưng ta vẫn có thể thấy được đôi nét thanh tú của hắn.

Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy thần sắc của Lục Kỳ An. Cảm giác rằng ánh mắt của hắn có chút sâu thẳm.

“Đương nhiên là thật.”

Thôi được… Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều quá.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận