Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ MỐI NHÂN DUYÊN GIỮA CÔNG CHÚA VỚI ĐẠI TƯỚNG QUÂN Chương 6 Mối Nhân Duyên Giữa Công Chúa Với Đại Tướng Quân

Chương 6 Mối Nhân Duyên Giữa Công Chúa Với Đại Tướng Quân

4:33 chiều – 02/12/2024

Trong bóng đêm, giọng nói của hắn khàn đặc. Ta có cảm giác nếu ta nói không thích, hắn sẽ lại hôn ta lần nữa.

“Thích, ngươi buông ta ra được chưa.”

“Ừ, ta cũng thích điện hạ.”

Hắn lại hôn ta một lần nữa, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn. Cuối cùng hắn cũng buông ta ra, nhìn khuôn mặt đỏ hồng cùng ánh mắt lấp lánh nước của ta, hắn còn có tâm trạng mà trêu ghẹo:

“Sao lại yếu thế, mới hôn chút mà mắt đã đỏ lên rồi?”

Ta chỉ biết câm lặng.

“Ta thở không nổi…”

Lục Kỳ An khẽ cười một tiếng.

“Đến lúc động phòng thì làm sao đây, điện hạ của ta.”

“Ngươi… ngươi đã từ chối hôn sự rồi, ta sẽ không động phòng với ngươi đâu.”

Ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm, đầy cảm xúc cuộn trào.

“Lúc đó, ta không biết điện hạ chính là Vương Bàn. Bàn Bàn, yên tâm, phu quân của nàng chỉ có thể là ta.”

Nói xong, hắn đặt một nụ hôn đầy sự trân trọng lên trán ta.

“Ngủ đi, điện hạ.”

Ta không nói nên lời, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy hắn, giống như cái cách ta vẫn ôm hắn khi ở quân doanh mà ngủ thiếp đi.

28

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai. Lúc ấy, ta mới biết Lục Kỳ An đã quay về biên cương. Hắn đi ngay trong đêm, thậm chí còn để lại phó tướng Dương Chu ở kinh thành.

Khi Dương Chu lên đường, ta đã đến gặp hắn.

Hắn nói:

“Điện hạ, trước khi đi, tướng quân để lại cho thần một lá thư, nói rằng điện hạ hãy chờ ngày hắn trở về. Ngài ấy còn nói, những nam tử trong tranh kia đều xấu xí vô cùng, sợ bẩn mắt điện hạ, nên hắn đã thu lại tất cả giúp điện hạ rồi.”

…Thảo nào ta tìm khắp phòng mà không thấy bức tranh nào nữa.

29

Đông qua xuân đến.

Mùa hè năm sau, tin tức Lục tướng quân chiến thắng vang dội đã truyền về kinh thành. Ngay lập tức, tên của Lục Kỳ An trở thành tâm điểm trong những cuộc chuyện trò của quan lại và giới quyền quý.

Tên hắn cũng liên tục được nhắc đến trong những cuộc trò chuyện của các tiểu thư quý tộc ở kinh thành.

Các nàng, khi nghe có người nhắc đến Lục Kỳ An thì ai nấy đều xao xuyến không yên.

Dù sao thì, Lục Kỳ An là một thiếu niên tướng quân danh tiếng lừng lẫy lập nhiều chiến công, diện mạo lại tuấn tú oai phong, hơn nữa đã mồ côi cha mẹ.

Quan trọng nhất là hắn còn từng từ chối hôn sự với ta, một công chúa tôn quý nhất kinh thành…

Vì thế, khi biết tin Lục Kỳ An xin phụ hoàng ban hôn, ta liền thẳng thừng từ chối, chỉ để lại cho thiếu niên đang quỳ lạy trước mặt hai chữ:

“Không gả.”

Khuôn mặt hắn không hề thay đổi sau khi bị từ chối, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Hắn chỉnh trang lại y phục, rời đi mà không chút do dự hay dây dưa.

Thế nhưng, đến nửa đêm, hắn lại lẻn vào phủ công chúa của ta.

Đôi lúc, ta thực sự không hiểu nổi, đám thị vệ của ta nuôi để làm gì. Lục Kỳ An ra vào phủ công chúa như đi dạo, cứ như đây là nhà của hắn vậy!

“Điện hạ, ta nhớ nàng quá.”

Vừa nói, hắn vừa siết chặt vòng eo ta, như thể muốn ghìm chặt ta vào thân thể của hắn.

“Lục Kỳ An, buông ra, ngươi… đang làm ta đau.”

Câu nói vừa dứt, bầu không khí đột nhiên lắng xuống vài phần, ngay sau đó, ánh mắt Lục Kỳ An trở nên u ám.

Ta biết mình đã lỡ lời, liền ngoan ngoãn nằm im, chui vào trong chăn.

“Ta muốn ngủ rồi…”

“Ngủ đi, điện hạ, thần sẽ nhẹ nhàng thôi…”

“Lục Kỳ An, ngươi đừng làm bậy, phải biết điểm dừng!”

Đáp lại ta là ánh mắt ngày càng nóng bỏng của hắn.

Hắn quả thật không vượt quá giới hạn, nhưng cũng chỉ là chưa vượt quá giới hạn mà thôi.

“Điện hạ, thần sẽ biết điểm dừng mà.”

Câu nói của hắn như một cánh cung đang căng hết mức.

Người kéo cánh cung ấy, chính là Lục Kỳ An, mũi tên đã sẵn sàng bắn ra, nhưng lại bị ép chặt xuống.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Lý trí của ta đã bị đánh bại, tất cả đều gần như mất kiểm soát, ta bảo hắn biết điểm dừng, nhưng không bảo hắn dừng lại tùy tiện như thế!

“Không được… dừng lại.”

Mũi tên xé toạc màn đêm, lao thẳng vào bóng tối. Đôi bàn tay kéo cung kia mang theo ngọn lửa rực rỡ, gần như thiêu đốt tất cả.

30

Ngày hôm sau, Lục Kỳ An lại vào cung xin phụ hoàng ban hôn. Ta đứng sau lưng phụ hoàng, khẽ chớp mắt nhưng không nói gì.

“Thần sẽ không bỏ cuộc.”

Khi nói câu đó, Lục Kỳ An nhìn chằm chằm vào ta. Bắt gặp ánh mắt ta nhìn hắn thì hắn khẽ nhếch môi cười rồi hắn lặng lẽ vẫy tay chào ta.

Bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài. Đốt ngón tay trỏ nổi lên, vững chắc và mạnh mẽ. Đêm qua, bàn tay đó cũng gây ra bao nhiêu phiền toái cho ta.

Nghĩ đến đây, ta bỗng ngắt lời của hắn, dùng giọng nói khàn khàn đáp lại:

“Được rồi, ta… gả.”

Nếu cứ bị hắn bắt nạt mãi thế này, ta sẽ phát điên mất.

Thật sự, ta sẽ phát điên…

31

Đêm tân hôn.

Hừ, không nhắc đến thì hơn. Tóm lại, khi tỉnh dậy, ta cảm thấy cơ thể mình như rã rời như bị ai đó xem như bảo tải mà lật qua lật lại vậy, còn thủ phạm kia thì mặt mày rạng rỡ, đầy vẻ hài lòng.

Ta cố nén cơn giận, không muốn để ý đến hắn nữa. Nhưng khi hắn mang đến một bát thạch vải, ta lại chẳng thể giận nổi.

“Điện hạ, nếm thử đi.”

“Ngươi tự làm à?”

“Đúng vậy, ta học từ muội muội của Dương Chu.”

Hóa ra, khi đó hắn giữ muội muội của Dương Chu lại là vì hắn muốn học cách làm thạch vải cho ta mà thôi.

Ngực ta bỗng cảm thấy ấm áp, cơn giận vừa mới bùng lên chưa kịp xả thì đã bị hắn làm tiêu tan mất. Có lẽ với hắn, dường như ta chẳng thể nổi giận.

Thôi thì, đừng giận nữa.

Hắn yêu ta nhiều như vậy thì ta có giận hắn cũng chẳng có ích gì.

Khi đang ăn, ta không quên hỏi về những vết thương trên người hắn. Lục Kỳ An thành thật khai báo mọi thứ.

Có những vết thương cũ, nhưng phần nhiều là những vết thương mới. Tất cả đều do hắn nóng lòng giành chiến thắng để sớm trở về cưới ta.

Lần nguy hiểm nhất, hắn suýt mất nửa mạng. Chỉ nhờ nắm chặt chiếc khăn tay của ta giữ vững lí trí đợi đến khi viện binh đến hắn mới có thể sống sót mà quay về kinh thành.

Nghe xong, mắt ta đỏ lên.

Tình yêu là không thể chấp nhận việc người mình yêu bị tổn thương. Nỗi đau của hắn, ta còn đau hơn hắn nhiều.

“Biết trước như vậy, ta đã không cố chấp nữa rồi.”

Nếu ta chịu để phụ hoàng ban hôn sớm, có lẽ hắn đã không phải trải qua cảnh cận kề cái chết như vậy.

“Điện hạ là báu vật của ta, mọi việc, ta đều cam tâm tình nguyện. Chỉ có lấy công lao đổi hôn ước, mới có thể chặn được miệng lưỡi thế gian và những lời dèm pha độc ác.”

Thì ra, hắn biết hết những lời đồn trong kinh thành. Vậy nên hắn mới vội vã đến mức đó. Vội đến mức bất chấp mạng sống của mình.

Vì quá đau lòng cho hắn nên đêm ấy, ta không ngăn cản hắn, để Lục Kỳ An tận hứng muốn làm gì thì làm, ta đều chấp nhận.

“Nhẹ thôi…”

“Điện hạ yên tâm.”

Mãi đến nửa đêm, mọi việc mới tạm dừng. Ta nằm dựa vào hắn, nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên.

“Bàn Bàn, ta đến giờ vẫn nhớ, nàng đã nói sẽ mời ta ăn đùi thỏ nướng. Từ nhỏ đến giờ, chưa ai từng nói với ta như vậy, cũng chưa ai quan tâm ta như nàng.”

“Ta yêu nàng, Bàn Bàn.”

Nghe xong, ta khẽ cười, ôm chặt hắn hơn.

“Ta cũng vậy. Ngày mai, ta sẽ mời phò mã ăn đùi thỏ nướng nhé.”

“Cảm tạ điện hạ, thần chẳng biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể mời điện hạ ăn…”

Cút!

Ây da, kháng nghị vô hiệu, thế là giường lại rung lắc suốt cả đêm.

Hết

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận