22
Lục Kỳ An lẩn khuất trong góc của bữa tiệc. Ta nghe nói, hắn đến dự buổi tiệc này chỉ để tìm ai đó.
Không biết hắn muốn tìm ai…
Khi thưởng trà, ta không sao kiềm chế được ánh mắt của mình mà cứ nhìn về phía Lục Kỳ An.
Nam nhân trong bộ y phục đen, thắt lưng màu lam bạc làm nổi bật vòng eo thon chắc khỏe.
Có lẽ vì đã trở về kinh, hắn dường như bớt đi vẻ nghiêm nghị. Tóc dài vấn gọn trong chiếc trâm ngọc, khuôn mặt đẹp đẽ đến lạ kỳ. Không giống một tướng quân từ nhỏ đã canh giữ biên cương mà giống như một tiểu công tử quý tộc lạnh lùng trong Tử Cấm Thành.
Chỉ có điều, ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm khiến ta không thể nhìn thấu.
Không biết hắn đang nghĩ gì…
Càng nhìn, ta càng cảm thấy không thể kiềm chế được.
Dù sao trong quân doanh, ta đã cùng hắn ăn ở ba tháng. Ta đã quen với việc ở bên cạnh hắn. Cả quãng thời gian dài không gặp, nói rằng không nhớ hắn, quả thật là không thể.
Nghĩ vậy, ta đứng dậy, bước về phía Lục Kỳ An.
“Lục tướng quân…”
“Điện hạ.”
“Thư ta gửi, tướng quân có nhận được không?”
Lục Kỳ An im lặng một lúc, giọng nói nghiêm túc và dứt khoát.
“Công chúa điện hạ, thần nghĩ lần trước trước mặt hoàng thượng, thần đã nói rất rõ ràng. Thần không muốn cưới công chúa.”
Giọng ta khẽ run rẩy.
“Vì sao?”
“Thần không thích công chúa, xin công chúa đừng tiếp tục dây dưa nữa.”
Không muốn mất mặt, ta nói:
“Lục Kỳ An, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn kháng chỉ sao?”
“Thần cũng không muốn, nhưng thần không muốn khiến người trong lòng của mình phải khó xử. Nếu hoàng thượng và điện hạ muốn hỏi tội, chỉ mong công lao quân ngũ của thần có thể giữ lại mạng sống này. Người trong lòng của thần rất nhút nhát, cần có thần ở bên cạnh.”
Ta không thể nói thêm lời nào nữa.
Khi nhận ra sự kì lạ thì không khí của buổi tiệc đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Ta cùng Lục Kỳ An nói chuyện ở góc khuất này, không biết vừa rồi có bao nhiêu người đã nghe thấy.
Nhưng ta cũng không còn lòng dạ nào mà quan tâm được nữa. Khi quay người bước đi, bước chân ta trở nên loạng choạng.
“Vậy chúc tướng quân cùng người trong lòng hạnh phúc, bách niên giai lão, sớm sinh quý tử.”
“Đa tạ công chúa điện hạ.”
Giọng nói dứt khoát, mạnh mẽ, không hạ mình cũng không kiêu ngạo.
Tốt lắm, rất tốt.
Ta nhanh chóng bước đi, chỉ là bóng lưng có chút chật vật.
23
“Tiểu Vân, thông báo cho mọi người, từ nay về sau không cần gửi thư đến tướng quân phủ nữa.”
Nghe xong, Tiểu Vân chỉ đáp lời rồi không hỏi thêm gì nữa.
Ta đau lòng buồn bã trở về phủ, từ đó không bước chân ra khỏi phủ nửa bước.
Bây giờ, ngay cả cửa phòng ta cũng không muốn bước ra. Phụ hoàng lo lắng nên sai người mang đến cho ta hàng loạt tranh vẽ các mỹ nam trong kinh thành, nhưng ta chẳng có tâm trí nào mở ra xem.
Chỉ cảm thấy… thật mệt mỏi.
24
Giờ Thân, trong tướng quân phủ, Dương Chu đang bẩm báo điều gì đó với Lục Kỳ An.
“Tướng quân, vẫn chưa tìm thấy… Tử Cấm Thành dường như không có người này.”
Ngay từ ngày trở về kinh, Lục Kỳ An đã ra lệnh cho Dương Chu đi tìm Vương Bàn. Nhưng không hiểu vì sao, đã nửa tháng trôi qua, gần như tìm khắp kinh thành mà vẫn không thấy tung tích của người mà hắn ngày đêm nhớ thương.
Lục Kỳ An khẽ day trán, thở dài một tiếng, đang định nói gì thì có người báo tin. Dường như là người từ phủ công chúa đến.
“Người từ phủ công chúa đến làm gì?”
“Là thị nữ thân cận của công chúa, nói là đến để xin lại các bức thư mà phủ công chúa đã gửi.”
Nghe xong, sắc mặt Lục Kỳ An trở nên bình thản.
“Mời vào.”
Dương Chu thoáng ngạc nhiên.
Không hiểu sao, mỗi khi nghe đến hai từ “công chúa”, biểu cảm của tướng quân lại có chút lạnh lùng.
Rõ ràng Thẩm Bàn công chúa sắc nước hương trời, tài hoa cũng không kém, nhưng không hiểu vì sao, tướng quân lại tỏ ra căm ghét nàng.
Như thể… coi công chúa như kẻ địch giết cha giết mẹ của mình vậy …
25
Tiểu Vân giữ vẻ mặt lạnh lùng khi nhận lại những lá thư từ tay Lục Kỳ An, cẩn thận dùng khăn tay gói lại.
Nàng biết, từng lá thư đều là tâm tư của công chúa nhưng Lục Kỳ An lại không biết trân trọng.
Đang định rời đi thì Lục Kỳ An bỗng gọi nàng lại.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Chờ đã, chiếc khăn tay của ngươi…”
Tiểu Vân vẻ mặt không thay đổi, nhưng giọng nói có chút lạnh nhạt.
“Chiếc khăn này thêu hình quả hồng lệ, là loại trái cây mà điện hạ yêu thích nhất. Hoàng thượng cưng chiều, nên hạ lệnh rằng chỉ có công chúa điện hạ mới được phép dùng vật liệu có thêu quả hồng lệ này. Tướng quân ở biên cương lâu ngày, nên hẳn chưa từng thấy qua.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng “rắc”.
Lục Kỳ An đã bóp nát chiếc chén trà trên bàn.
26
Khi Tiểu Vân báo với ta rằng Lục Kỳ An xin cầu kiến thì ta đang chống cằm, nhìn chăm chú vào bức tranh một mỹ nam trong tranh.
Ừm… nước da trắng trẻo, dung mạo quả thực rất tuấn tú.
Nghe xong, ta thoáng sững người.
“Không gặp.”
Ta không biết vì sao Lục Kỳ An lại muốn gặp ta nhưng ta thực sự không muốn có thêm bất kỳ liên quan nào đến hắn nữa.
Ba tháng ở quân doanh, coi như là một giấc mơ đi.
27
Đêm đó, không hiểu sao ta trằn trọc mãi không ngủ được, ứ có cảm giác ngoài cửa có những tiếng động nhỏ.
Không ngủ được nữa nên ta liền dậy đi ra ngoài xem thử nhưng không phát hiện có gì lạ.
Khi quay lại, chăn đệm vẫn còn ấm áp. Ta vừa nằm xuống thì liền bị ôm chặt vào lòng.
Tư thế này… vô cùng quen thuộc.
“Vương Bàn, Thẩm Bàn, hay là ta nên gọi ngươi là công chúa điện hạ?”
Ta thoáng ngẩn ra, sau đó liền thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Lục Kỳ An ngươi…!”
“Nửa tháng qua ta không ngừng tìm kiếm ngươi, cuối cùng mới phát hiện ra, ngươi chẳng phải tên Vương Bàn, cũng không phải là nam nhân. Công chúa điện hạ, lừa ta thú vị lắm sao?”
Hắn… có ý gì vậy?
Nghĩ vậy, ta liền hỏi thẳng ra.
“Ta đã rất khó khăn mới có thể tự thuyết phục bản thân rằng mình là đoạn tụ rồi, giờ lại phát hiện ra điện hạ là nữ giả nam trang.”
Ta có chút ngập ngừng, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ.
“Ta đâu biết ngươi sẽ…”
Câu chưa kịp dứt, Lục Kỳ An đã vùi đầu vào hõm cổ ta. Hơi thở nóng rực, có chút ngứa ngáy.
“Vương Bàn, ta nhớ ngươi lắm…”
Đang lúc bối rối, bỗng nghe thấy tiếng Tiểu Vân từ bên ngoài vang lên.
“Công chúa điện hạ, trong phòng người có gì ồn ào vậy?”
Toàn thân ta cứng đờ. Nếu Tiểu Vân thấy ta và Lục Kỳ An trong tình trạng này…
“Không… không có gì cả.”
Nhưng Lục Kỳ An lại chẳng hề có ý định để ta yên ổn.
“Điện hạ có thích ta không?”
Ta nghiến răng, cố gắng giữ giọng kiên quyết.
“Không thích…”
“Thật sao?”
Vừa nói, hắn vừa ôm ta chặt hơn, bàn tay bắt đầu không yên phận.
Ta nổi giận nhưng không làm gì được hắn, sợ tiếng động quá lớn sẽ làm mọi người chú ý, chỉ có thể khe khẽ quát:
“Lục Kỳ An, ta bây giờ không phải là Vương Bàn nữa!”
Sao hắn lại có thể cư xử tùy tiện như vậy với ta? Trước đây khi còn là huynh đệ, đùa giỡn chút đỉnh thì thôi…
Nhưng bây giờ!
“A…!”
Ta chưa kịp phản ứng, thì Lục Kỳ An đã đan chặt mười ngón tay vào tay ta.
“Thật sự không thích ta sao, điện hạ?”
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cằm ta. Ta im bặt không nói được lời nào.
“Không sao, ta thích điện hạ là đủ rồi…”
Ngay sau đó, một nụ hôn mạnh mẽ ép xuống môi ta, mang theo cả sự bức bối và nóng nảy.
Hắn hôn mạnh đến mức ta không thể thở nổi. Có phải tất cả nam nhân chưa từng thân mật với nữ giới đều mãnh liệt như vậy sao? Ta chỉ cảm thấy môi mình sắp bị hắn cắn đến rách mất rồi.
“Lục Kỳ An, đủ rồi!”
Đáp lại ta là tiếng thở càng lúc càng nặng nề của hắn.
“Vậy, điện hạ có thích ta không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.