Nhưng giờ đây, tôi nhìn đồng hồ trên máy bay, nhận ra anh ấy đã “lải nhải” suốt hơn 20 phút liền.
Điều kỳ lạ là, trong những lời khuyên răn đầy lo lắng của anh, tôi bỗng cảm nhận được một chút… chân thành?
Có vẻ như anh thực sự sợ tôi sẽ vì yêu anh ấy mà không được đáp lại sẽ tự sát…
Thậm chí đến mức phải “vẽ bánh” để an ủi tôi, một nhân viên vô danh.
Tôi hơi xúc động, nắm lấy đồng hồ trên tay sếp, chân thành nói: “Sếp Lâm nhỏ, anh yên tâm, tôi đã nghĩ thông rồi. Từ nay, tôi nhất định sẽ biết trân trọng bản thân, biến tình cảm dành cho anh thành động lực làm việc, trở thành viên đá lót đường cho thành công của anh. Mà nếu tiền lương có thể tăng thêm chút thì sẽ càng tuyệt hơn…”
Tôi nhìn sếp đầy kỳ vọng, như cách anh nhìn tôi lúc vẽ “bánh”. Nhân viên công sở như tôi, nếu không biết cách “ăn bánh” thì làm sao sống sót nổi?
Ánh mắt nhiệt tình trên mặt sếp dần chuyển thành do dự: “Cô thực sự nghĩ thông rồi? Nhưng cũng không cần phải vội vàng tỏ quyết tâm như vậy. Cô vẫn là một cô gái trẻ, nhất thời chưa quên được tình cảm dành cho tôi cũng là điều bình thường, tôi hiểu mà.”
Tôi định nói, tôi thật sự nghĩ thông rồi. Nhưng đúng lúc đó, bụng tôi lại kêu lên một tiếng rõ ràng.
Sếp thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nói nhiều như vậy, chắc cô đói rồi phải không? Mau ăn gì đi!”
Anh vẫy tay ra hiệu, trên mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm của một người không cần phải tăng lương cho nhân viên.
Biết ngay mà, anh ta vẫn là một kẻ tư bản keo kiệt.
Rất nhanh, quản gia bày lên bàn một bộ trà chiều của Bulgari.
Quản gia cung kính nói: “Đây là thứ mà Lâm thiếu gia đặc biệt dặn tôi chuẩn bị trước khi lên máy bay. Ngài ấy không ăn đồ ngọt nên tôi đã gấp rút chuẩn bị trà chiều, được cho là món mà mọi cô gái đều yêu thích. Không chắc có hợp khẩu vị của cô Lâm không. Nếu không thích, cô cứ nói, lần sau tôi sẽ chuẩn bị kỹ hơn.”
Nhìn bộ trà chiều nổi tiếng khắp mạng xã hội, tôi nén lại niềm vui sướng trong lòng, chỉ nở một nụ cười thanh lịch với quản gia: “Ngài thật chu đáo.”
Sếp hào phóng phẩy tay: “Không cần khách sáo, đây là việc ông ấy nên làm. Nào, ăn thử đi, xem có ngon không.”
Tôi thấy khóe miệng quản gia khẽ co giật.
Sếp vẫn nhìn tôi đầy mong đợi. Ánh mắt ấy khiến tôi bất giác liên tưởng đến cách bố tôi nhìn chú chó cưng của nhà tôi, con “Vàng”.
Mỗi lần bố nấu cơm cho Vàng, ông đều nhìn nó với ánh mắt như vậy, chờ nó vẫy đuôi rồi sẽ hài lòng vỗ đầu nó mà nói: “Ngoan lắm.”
Giờ đây, tôi cũng làm ra vẻ điềm tĩnh, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, rồi từ tốn chọn một chiếc bánh nhỏ, đưa vào miệng.
Hương vị đắt đỏ và tinh tế ngay lập tức bùng nổ trong khoang miệng.
Tôi không kìm được mà ngẩng đầu, dành cho sếp nụ cười thỏa mãn nhất đời mình.
Thật muốn “gâu” lên một tiếng cảm ơn anh ấy!
Sếp quả nhiên không làm tôi thất vọng, anh giơ tay xoa đầu tôi như đang khen ngợi: “Ngon là được rồi, tất cả đều là của cô, ăn đi.”
Nói xong, anh mỉm cười hài lòng, rồi đứng dậy đi tới bàn làm việc để xem báo cáo.
Rất tốt, ngay khi anh quay đi, tôi lập tức bắt đầu chế độ “ăn như vũ bão”.
Nhưng tiếc thay, dạ dày của tôi quá nhỏ, đống đồ ăn trước mặt hoàn toàn không thể ăn hết.
4
Sau bữa trà chiều, rất nhanh đã đến giờ ăn tối.
Sếp xử lý xong công việc, vui vẻ ngồi xuống đối diện tôi. Quay lưng lại với quản gia, anh ra hiệu bằng tay.
Quản gia hiểu ý, tiếp tục bưng lên một bàn đầy ắp cao lương mỹ vị. Nào là trứng cá tầm, nấm truffle đen, tôm đỏ Palamos…
Nhưng… tôi không thể ăn thêm được nữa. Bữa trà chiều vừa rồi còn chưa tiêu hóa hết, bụng tôi căng tràn, chỉ trực chờ “ợ hơi” bất cứ lúc nào.
Dẫu vậy, sếp vẫn phớt lờ biểu hiện no nê của tôi, tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ.
Dưới ánh nhìn tha thiết ấy, câu “Tôi no rồi” mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra.
Tôi ghét cái bản năng phục tùng của một nhân viên công sở.
Vậy là, trong ánh mắt chăm chú của sếp…
Tôi lại cắm đầu ăn thêm một bàn thức ăn, dù bụng đã kêu gào phản đối.
Sếp nhìn tôi, nụ cười trên môi ngày càng hài lòng: “Dạ dày tốt thật, không hổ danh là nhân viên của tôi.”
Tôi càng lúc càng cảm thấy mình đối với sếp chẳng khác nào chú chó Vàng đối với bố tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAnh ta thích thú nhìn một nhân viên công sở như tôi ăn cao lương mỹ vị, giống hệt bố tôi thích nhìn một con chó nhai xương.
Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa! Tôi đập bàn đứng dậy. Dưới ánh mắt kinh ngạc của sếp, tôi viện cớ bị đau đầu để rời khỏi bàn ăn.
Lần này, sếp không cản lại, chỉ dặn dò quản gia chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao hơn chút để tôi không bị lạnh đầu.
Bề ngoài tôi cười vui vẻ, trong lòng thì thầm mắng: “Đồ tư bản máu lạnh! Tôi sẽ trùm chăn ngủ một giấc, để xem anh còn chọc tôi được không!”
Dù vậy, tôi cũng phải thừa nhận chăn trên máy bay riêng của sếp thật mềm mại và dễ chịu.
5
Không ngờ rằng ăn nhiều đồ ngọt quá lại dẫn đến một cơn ác mộng kinh khủng.
Trong mơ, tôi vùng vẫy kêu gào, cảm giác tay chân bị trói chặt, không sao thoát ra được.
Khi mồ hôi ướt đẫm người và gần như sắp nghẹt thở, đột nhiên, một tia sáng bừng lên.
Một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên lưng tôi: “Đừng sợ, tôi đây rồi.”
Tôi từ từ mở mắt, nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi: Tấm chăn màu nâu bị vứt trên sàn, còn tôi thì đang nằm trong vòng tay sếp. Anh ấy nhìn tôi chăm chú, không hề rời mắt, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng tôi.
Tôi lập tức tỉnh táo lại, nhưng cũng chẳng biết phải làm gì.
May thay, sếp thấy tôi tỉnh dậy, liền buông tay, đưa cho tôi một chiếc khăn tay lụa: “Cô gặp ác mộng, tóc đã ướt hết rồi.”
Tôi lặng lẽ nhận lấy chiếc khăn – trời ơi, khăn này cũng thơm như chăn!
Khi tôi còn do dự không biết có nên cảm ơn hay không, sếp đã quay đi điều chỉnh ánh sáng dịu hơn, rồi lại cầm lấy chiếc khăn từ tay tôi, tự tay lau mồ hôi cho tôi.
“Giờ đã là nửa đêm, lau xong thì ngủ tiếp đi. Tôi không đi đâu cả.”
Trong ánh sáng mờ mờ, tôi nghe thấy từ xa có người khẽ cười khúc khích.
Chúa ơi, sếp nghĩ mình là nam chính tổng tài ngôn tình hay gì? Làm người ta thấy áp lực thật sự! Tôi muốn nói tôi muốn xuống máy bay ngay, liệu có kịp không?
Tôi miễn cưỡng cười một cái với sếp, rồi nhanh chóng nhắm mắt nằm xuống.
Không thấy thì sẽ không ngại, không thấy thì sẽ không ngại!
Nhưng sao kỳ lạ quá. Dù nhắm mắt, chỉ dựa vào thính giác, tôi vẫn cảm nhận được sự ngại ngùng vang vọng trong không gian ở độ cao vạn mét này.
Tôi âm thầm đếm đến ba trăm, nhưng sếp vẫn không rời khỏi giường tôi.
Hay là… Anh ta cũng ngủ rồi?
Tôi cẩn thận mở hé mắt – đúng lúc bắt gặp ánh mắt sếp đang nhìn tôi.
Anh thấy tôi mở mắt, lập tức nhích lại gần thêm chút nữa: “Cô yên tâm, tôi đã nói không đi là không đi.”
Tôi nở một nụ cười “chó con” lấy lòng – đồng thời bắt đầu hối hận vì đã từng tỏ tình.
Lại nhắm mắt, lần này chỉ nghe tiếng bước chân ai đó đang tiến lại gần.
Quản gia hạ giọng nói: “Ngài Lâm, ngài đi nghỉ đi, để tôi canh chừng cô Lâm.”
Quản gia nói nghe rất chu đáo, nhưng tại sao tôi lại nghe ra chút gì đó… tò mò tám chuyện nhỉ?
Sếp im lặng vài giây, sau đó đáp lại bằng giọng rất nhỏ: “Cô ấy từng tỏ tình với tôi, nhưng bị tôi khéo léo từ chối, vì vậy tâm trạng cô ấy không tốt. Vì không thể cho cô ấy tình yêu của tôi, tôi chỉ muốn bù đắp cho cô ấy theo cách khác, đừng để cô ấy buồn quá.”
“Ác mộng của cô ấy chắc cũng là vì tôi không thích cô ấy. Thôi để tôi canh chừng, ông đi đi. Trước khi cô ấy tỉnh, hãy đảm bảo tất cả hành động của ông đều nhẹ nhàng hơn chút nữa.”
Quản gia đáp nhẹ: “Vâng, thiếu gia.” Rồi nhẹ nhàng rời đi.
Không biết có phải tôi nghe nhầm hay không, nhưng từ xa, lại có tiếng cười khúc khích vang lên.
Những lời sếp vừa nói khiến tôi nằm trên giường mà cảm giác như bị kim châm.
Không ngờ, anh lại tưởng tôi yêu anh ta đến mức này!
Thôi vậy, ngủ một giấc, tỉnh dậy có lẽ đã đến Ý rồi.
Italy, những anh chàng đẹp trai! Tôi đến đây rồi!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.