Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ SAU KHI NHẮN TIN NHẦM CHO SẾP Chương 3 Sau Khi Nhắn Tin Nhầm Cho Sếp

Chương 3 Sau Khi Nhắn Tin Nhầm Cho Sếp

12:46 chiều – 04/12/2024

6

Tôi ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy thì máy bay đã hạ cánh.

Chuẩn bị xuống máy bay, sếp bất ngờ nói với tôi: “Chuyến đi lần này là để bàn công việc. Một lát nữa quản gia sẽ đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi tôi xong việc sẽ đến tìm cô.”

Tôi không hiểu vì sao anh lại phải giải thích kỹ như vậy. Điều duy nhất tôi nghe rõ là: anh ta đi làm, còn tôi thì không cần đi.

Tuyệt vời, quá hoàn hảo.

Cửa máy bay vừa mở, một nhóm người nồng nhiệt ra đón.

Sếp vừa đặt chân xuống đất Ý, lập tức bị bao vây. Nhìn cách mọi người gọi sếp, tôi đoán họ là nhân viên của công ty sếp hoặc của bố anh ta.

Nghĩ mà lạ, tôi làm ở công ty này hai năm mà không biết chúng tôi có chi nhánh ở Ý.

Nhìn các anh chàng người Ý đẹp trai đứng ở sân bay, tôi vui sướng trong lòng, chỉ mong sếp mau chóng rời đi để tôi được tự do.

Không ngờ, sau khi chào hỏi mọi người, sếp lại quay lại, nghiêm túc nói với tôi: “Tôi sẽ xử lý công việc nhanh nhất có thể. Cô cứ ở khách sạn đợi, đừng đi lung tung.”

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía tôi, ánh lửa “bát quái” cháy rực trong mắt họ.

Tôi chỉ biết cười chuyên nghiệp, làm như không quan tâm: “Ngài cứ làm việc, tôi không vội đâu.”

7

Theo sự sắp xếp của quản gia, tôi nhanh chóng nhận phòng tại một khách sạn hạng sang nổi tiếng toàn cầu.

Không phải nói quá, khách sạn này đâu đâu cũng toàn là trai đẹp.

Suy nghĩ một giây, tôi quyết định vung tiền mua một bộ bikini và một chiếc kính râm, nhanh chóng chỉnh trang và tiến vào khu hồ bơi.

Nằm dài trên ghế, thưởng thức vẻ đẹp của các cơ thể trời Âu quyến rũ, tôi thầm nghĩ: Đây chính là những gì tôi – Lâm A Kiều – xứng đáng được hưởng!

Cơ thể 26 tuổi này, không nên bị giam cầm mãi trong văn phòng tẻ nhạt. Tôi sinh ra là để yêu đương với những người đàn ông đáng yêu nhất thế giới, sau đó phũ phàng đá họ!

Haha, càng nghĩ càng phấn khích, khóe môi tôi vô thức nhếch lên, và rồi tôi nhìn thấy…

Một “giá treo đồ di động” đang bước về phía mình! Thậm chí, trên “giá treo đồ” săn chắc ấy còn là khuôn mặt rất giống Michele Morrone!

“Ciao!” Anh ta vẫy tay.

“Ciao!” Tôi cũng vẫy lại.

Anh chàng tiến đến gần, nói một tràng tiếng Ý. Tôi đoán chắc chắn là đang khen tôi đẹp!

Tôi mỉm cười, dùng tiếng Anh đáp lại: “Cảm ơn, anh cũng rất đẹp!”

Anh ta cười.

Chúa ơi, nụ cười ấy đúng là muốn cướp đi mạng sống của tôi mà!

Sau đó, chúng tôi nói chuyện bằng thứ tiếng Anh bập bõm, kèm theo ngôn ngữ cơ thể. Tôi hiểu rằng anh ta mời tôi đi quán bar gần đó uống một ly.

Còn gì mà không hiểu nữa chứ? Uống ly thứ nhất, rồi sẽ đến ly thứ hai, ly thứ ba… và sau đó… haha!

Trong đầu tôi đã tua nhanh đến cảnh tôi phũ phàng đá anh chàng đẹp trai này, để lại anh ta đau khổ rơi lệ.

Ngay lúc đó, anh chàng người Ý tự nhiên vòng tay ôm eo tôi.

Trời ơi, tê dại cả người!

Nhưng chưa đầy một giây sau, tôi bị một lực kéo mạnh mẽ kéo ra xa.

Sếp đã đến!

Anh đứng chắn giữa tôi và anh chàng người Ý, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của tôi. Dù tôi có kiễng chân cũng không thấy được anh chàng kia.

Tôi chỉ nghe thấy sếp nói gì đó bằng tiếng Ý, rồi anh chàng quay lưng bỏ đi.

Xong đời! Cơ hội tán tỉnh, mối tình thoáng qua và kịch bản “chơi xong rồi đá” của tôi đã tan tành!

Khi anh chàng đi xa, sếp quay lại nhìn tôi. Giọng anh ta rõ ràng không vui, thậm chí có chút khó hiểu.

“Tôi không phải đã bảo cô đừng chạy lung tung sao? Không phải đã nói cô ở khách sạn đợi tôi rồi sao?”

Tôi bắt đầu bực mình, quay lại chất vấn: “Anh đã nói gì với anh chàng người Ý đó?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Giọng sếp lạnh tanh: “Tôi bảo loại người như hắn, cút càng xa càng tốt!”

Tôi giận sôi, không thèm trả lời nữa. Một bầu không khí kỳ lạ xuất hiện giữa chúng tôi.

Nhưng chẳng mấy chốc, sếp lại phá tan sự im lặng đó.

Giọng anh lần này nhẹ nhàng hơn một chút: “Dù tôi từ chối cô, cũng không có nghĩa cô được tùy tiện như vậy. Ai cô cũng để ý, điều này làm tôi thấy nhân viên của mình thật không có gu, khiến tôi mất mặt, hiểu chưa? Nước ngoài phức tạp, đàn ông tệ hại rất nhiều. Đừng để bị lừa.”

Tôi cười lạnh trong lòng Nếu không phải vì anh, tôi đã trở thành nữ hoàng trong cuộc chơi tình ái này rồi.

Thật ra, tôi muốn nhắc sếp rằng
‘Không phải anh nói muốn đưa tôi đi khám phá thế giới rộng lớn và tươi đẹp hơn sao? Những anh chàng người Ý kia chẳng phải là một phần của thế giới đó à?’

Nhưng sếp trông có vẻ quá kích động. Để giữ thể diện cho anh ta, tôi đành im lặng.

Có vẻ sếp hiểu nhầm sự im lặng của tôi. Anh thở dài, rồi xoa đầu tôi: “Tôi biết cô thất tình, tâm trạng không tốt. Chắc chắn cô đang trách tôi, đã không thể cho cô tình yêu, lại còn giới hạn tự do của cô. Nhưng cô không hiểu đấy thôi, nước ngoài không giống trong nước.”

“Ở Ý đặc biệt nguy hiểm, đầy rẫy mafia. Những cô gái xinh đẹp như cô đến đây, chẳng khác gì cừu non lạc vào hang sói. Không cẩn thận là bị bắt cóc, nhẹ thì bị ép bán thân, nặng thì bán thận.”

Sếp nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng và đe dọa.

Trong lòng tôi thì kiểu: “Anh nghĩ tôi ngốc vậy sao?!”

Nhưng ngoài mặt, tôi vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, thậm chí suýt chút nữa còn ôm lấy chân anh ấy mà hét lên: “Sợ quá!”

Sếp rất hài lòng với diễn xuất của tôi. Anh vỗ vai tôi an ủi: “Đừng trách tôi quản nghiêm. Tôi chỉ vì muốn tốt cho cô. Đã dẫn cô ra nước ngoài, tôi phải chịu trách nhiệm an toàn cho cô. Nếu không, về nước tôi làm sao giải thích với bố mẹ cô được?”

Tôi thầm nghĩ: “Anh giao tôi cho anh chàng người Ý đó thì đã là cách giải thích tuyệt nhất rồi! Tổ tiên nhà tôi chưa từng ai được thử yêu đương với người Ý đâu.”

Dù nghĩ vậy, tôi vẫn giữ ý. Tôi tranh thủ ôm lấy sếp, vừa khóc vừa nói: “Sếp à, anh đối xử với tôi thật tốt. Một người đàn ông tuyệt vời như anh, sao tôi có thể không yêu cho được? Hu hu hu… Tôi thực sự rất đau lòng, rất buồn… Hu hu hu…”

Đấy, giờ anh nói đi, tôi đau lòng thế này, anh phải mua bao nhiêu thứ để bù đắp đây?

Sếp đúng là hiểu chuyện. Anh cứng đờ vỗ lưng tôi: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Mai tôi đưa cô về nhà.”

Về nhà?! Gì cơ?!

Tôi vượt nghìn dặm đến Ý với anh ấy, trai đẹp còn chưa ngắm được mấy người, giờ anh lại đòi đưa tôi về nước?!

Trong lòng tôi đang chửi thầm thì nhận ra mình đã hiểu sai.

Tôi đã đánh giá thấp độ giàu có của sếp. Cái “về nhà” anh nói… là về nhà ở Ý của anh ấy.

8

Suốt đường đi, tôi lẩm bẩm trong bụng đủ thứ, cho đến khi đến nơi. “Nhà” mà sếp nói là một biệt thự lớn trên đảo Sardinia, Ý.

Trời xanh mây trắng, nước biển trong vắt, cát mịn óng ánh.

Đứng trước cửa sổ kính lớn của biệt thự, phóng tầm mắt ra xa, tôi nhìn thấy bãi biển trong suốt như viên ngọc lam.

Cảnh đẹp đến mức tôi gần như nghi ngờ mình đã bước vào thế giới cổ tích.

Sếp đứng bên cạnh tôi, hỏi: “Thích không? Ăn xong, tôi sẽ đưa cô đi lặn biển. Ở đây có rất nhiều loài cá nhỏ đáng yêu, hy vọng chúng có thể giúp cô thấy vui hơn.”

Tôi nhìn sếp, không kiềm chế được mà rơi nước mắt xúc động: “Sếp à, anh thật sự là người tốt nhất trên đời. Từ giờ trở đi, anh chính là người anh trai duy nhất của tôi.”

“Tôi thề sẽ không bao giờ gọi anh là ‘kẻ bóc lột’ nữa.”

Đương nhiên, câu cuối cùng tôi chỉ nói thầm trong lòng.

Sếp bị khen đến ngượng, gãi đầu cười: “Tôi cũng không tốt đến vậy đâu. Cô vui là được rồi…”

Tôi thực sự rất vui, chưa bao giờ vui như hôm nay.

Sau bữa ăn đơn giản, sếp rủ tôi ra biển ngắm cá. Chúng tôi lên một chiếc thuyền nhỏ và chèo ra giữa đại dương.

Gió biển mơn man, ánh nắng dịu dàng, tôi nằm dài trên thuyền, như một chú mèo lười biếng.

Bất ngờ, sếp ném cho tôi một bộ dụng cụ lặn.

Tôi từng xem trên mạng, lặn biển là một trải nghiệm rất thú vị. Nhưng tôi chưa từng thử, và bản thân vốn không thích những thứ mới mẻ. Nỗi sợ bản năng khiến tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Sếp nhìn tôi, hỏi với ánh mắt nghiêm túc: “Cô chắc chắn không muốn thử sao? Ở đây thực sự có rất nhiều loài cá đáng yêu. Tôi muốn dẫn cô đi xem.”

Ánh mắt của anh quá đỗi dịu dàng và kiên định, đến mức bất giác làm tan biến nỗi lo sợ trong lòng tôi. Như bị ma xui quỷ khiến, tôi gật đầu: “Thôi thì thử một lần vậy.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận